Khi Mặc Huyền Khanh biến về phận nữ nhi, đẩy Thẩm Lạc cùng xe lăn về phủ thì đã thấy mẹ Thẩm đứng trước cửa ngóng trông, thấy quần áo và tóc tai hai người không mất mát gì tảng đá lớn trong lòng mới buông xuống. Buổi chiều bà ra hậu viện nhưng không thấy con trai và con dâu đâu, phu thê mới cưới đột nhiên biến mất mà không nói lời nào, thử hỏi bà có thể không sợ sao.
Cuối cùng, trong khi lòng bà nôn nóng như kiến bò chảo lửa lại thấy đôi phu thê trẻ tóc chạm tóc, rủ rỉ ngọt ngào chậm rãi bước đi trên đường, khiến bà trong chớp mắt không biết nên vui hay giận.
Đi đến gần, hai người mới ngẩng đầu nhìn bà. Mặc Huyền Khanh bước nhanh đẩy xe Thẩm Lạc qua, một tay đặt lên tay bà, hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đứng đây ạ?"
Mẹ Thẩm duỗi tay dí trán hắn, yêu chiều nói: "Còn không phải đang đợi đôi phu thê hai đứa à. Thật là, đi cũng không nói một tiềng, có biết mẹ lo lắm không!"
Mặc Huyền Khanh nói dối vì chuẩn bị bất ngờ cho Thẩm Lạc mà hai người ra ngoại ô dạo chơi, mẹ Thẩm nghe xong thì bật cười, không tiếp tục hỏi nữa. Từ ngày hắn đến nhà họ Thẩm, cha mẹ Thẩm đã coi hắn như con ruột, càng lúc càng nuông chiều. Hai người đối xử với hắn rất tốt, làm hắn vô cùng cảm động. Đứng trước mặt hai người, hắn thật sự không muốn nói dối, nhưng không dối lại không được.
Mặc Huyền Khanh dỗ vài câu để mẹ Thẩm về phòng rồi mới giúp Thẩm Lạc quay về sân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-rong-thich-khoc-va-nguoi-hien-the-cua-han/237058/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.