Chương trước
Chương sau
Lâm Tinh Phỉ nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của Qúy Dịch Quân, cô ta nhìn bảng báo cáo trên bàn không nói gì.
Cô ta biết rõ nếu làm gì tiếp theo vào lúc này sẽ khiến Qúy Dịch Quân bất mãn hơn.
"Chuyện này sao có thể!" Lâm Vĩ lấy bảng báo cáo giám định, xem xong trợn tròn mắt nhìn Hứa Tô "Ông là đồng bọn của bọn họ!''
Hắn chưa bao giờ nghe Hứa Hồi lại có thể giữ lại máu cuống rốn của Nguyễn Chỉ Âm.
Hứa Tô nghe vậy chớp mắt rồi nói: ''lời này của anh Lâm mới thật lạ, một người cậu như tôi có thể bênh vực một đứa cháu gái bên ngoại giả nữa sao?''
Ông thân là cậu ruột nếu không thể xác định thân phận của Nguyễn Chỉ Âm thì hoàn toàn không có lập trường để ủng hộ đối phương.
Con gái của Hứa Thắng Văn và Hứa Hồi đi lạc năm 3 tuổi, máu cuống rốn này cũng được giữ lại lúc đứa bé mới sinh ra.
Cho nên bảng báo cáo giám định này đã đủ chứng minh thân phận của Nguyễn Chỉ Âm.
"Ông --"
Lâm Vĩ vốn định nói Hứa Tô đã nhiều năm không về nước, tại sao lại đến vào đúng giờ khắc quan trọng này, nhưng hắn chưa nói xong đã bị Nguyễn Chỉ Âm lạnh giọng cắt đứt.
"Lâm vĩ, đừng tiếp tục cắn người khác nữa, anh cho rằng tiếp xúc với Dương Bân là có thể giấu được người khác?''
Lời này vừa nói ra Lâm Vĩ đột nhiên hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ giống như chột dạ.
Lâm Tinh Phỉ cau mày nhìn mọi chuyện đang diễn ra, cho dù không cam lòng nhưng việc đã đến nước này cả Lâm Vĩ cũng không thể lật mình được.
Cô nhìn lên ánh mắt của Nguyễn Chỉ Âm cảm xúc dưới đáy mắt khá phức tạp, khóe miệng trùng xuống gằn từng chữ: ''Nguyễn Chỉ Âm cô lại thắng rồi.''
Trước mặt Nguyễn Chỉ Âm dù là thành tích hay là tình cảm cô ta chưa từng thắng một lần. Mười sáu năm trước, cuộc sống suông sẻ mà người khác vô vùng ước ao, đến bây giờ chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Cô ta không biết phải làm thế nào thì bóng dáng của Nguyễn Chỉ Âm mới có thể biến mất trong cuộc đời của mình.
"Lâm Tinh Phỉ, tôi đã nói rồi, cô muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi, Vì thế không cần tiếp tục khiêu khích tôi.''
"Không liên quan tới cô?'' Trong phút chốc Lâm Tinh Phỉ nhíu chặt mày, lời nói đầy căm hận: ''Cô phá hủy hết mọi thứ của tôi lại có thể thoải mái nói không liên can?''
Nếu Nguyễn Chỉ Âm không trở về cô ta sẽ không mất đi tình yêu thương cuả ông nội, cũng sẽ đính hôn với với Tần Quyết một cách hợp tình hợp lẽ. vốn dĩ cô ta không phải có kết cục như hôm nay.
"Vốn của cô thì chẳng ai giành được, nhưng không phải tất cả mọi thứ đều là của cô.''
Nguyễn Chỉ Âm nói xong không để ý Lâm Tinh Phỉ nữa mà nhìn thẳng Lâm Vĩ nói: ''Mấy ngày trước anh mua blogger phỉ báng làm tổn hại đến danh dự của tôi và công ty, tôi đã báo án với cảnh sát hẳn là sẽ tới tìm anh nhanh thôi.''
Lâm Vĩ nghe thế lập tức thay đổi sắc mặt, bất chợt nhớ lại lần trước ở Nguyễn thị hắn bị bắt giam mấy ngày do Nguyễn Chỉ Âm báo cảnh sát, hắn cười nịnh nói: ''Đây.... chỉ là hiểu lầm thôi, tôi làm như thế cũng là sợ có nhầm lẫn thân phận thôi mà.''
Nói xong nhìn thấy biểu cảm của Nguyễn Chỉ Âm vẫn còn căng cứng, hắn lại nhìn về phía Lâm Tinh Phỉ: ''Tinh Phỉ mau giúp chú hai khuyên nhủ chị họ của cháu.''
Nhưng Lâm Tinh Phỉ lại nghiêng người thẳng thừng né tránh cánh tay đang đưa ra của Lâm Vĩ.
"Tôi không giúp được chú.''
Thái độ của cô ta rất xa cách.
"Lâm Tinh Phỉ, cháu có ý gì?''
"Ý là tôi sẽ không giúp chú.''
Lâm Vĩ không ngờ cô ta sẽ trở mặt, dưới tình thế cấp bách hắn tức giận đỏ mặt tía tai cuối cùng tiến tới cho Lâm Tinh Phỉ một bạt tai.
Sau khi bị Qúy Dịch Quân đứng dậy cản lại, hắn còn chỉ tay vào Lâm Tinh Phỉ hùng hổ nói: ''Đồ vô ơn! Tao là chú ruột của mày! Mày không nghĩ thử tao làm vậy là vì ai?''
Cái tát này của Lâm Vĩ dùng lực rất mạnh, cho dù đối phương đã bị Qúy Dịch Quân cản lại nhưng Lâm Tinh Phỉ cũng bị hắn tát ngã xuống sô pha.
Cô ta ôm một bên mặt, cắn môi, ngước mặt nhìn Lâm Vĩ: ''Chú hai, cháu chẳng kêu chú làm gì cả, chú tự làm sai đáng chịu phạt.''
Chuyện này từ đầu tới cuối là Lâm Vĩ làm, không liên can gì cô cả.
Lâm Tinh Phỉ biết Lâm Vĩ chẳng qua là muốn thông qua cô ta để tìm Qúy Dịch Quân, nếu có thể lấy được cổ phần trong tay Nguyễn Chỉ Âm sẽ tiếp tục tìm lợi trên người cô ta.
Làm sao cô ta có thể thật sự để bản thân gặp phiền phức bởi những không chuyện đáng.
Mặc dù không thể ảnh hưởng đến Nguyễn Chỉ Âm nhưng ít ra sau này Lâm Vĩ cũng sẽ không tìm đến cô ta nữa.--
Vấn đề danh tính của Nguyễn Chỉ Âm đã đến hồi kết, ngay sau đó Lâm Vĩ bị cảnh sát giam giữ vì cáo buộc phỉ báng, Dương Bân và con trai của hắn ta vẫn không bỏ cuộc cũng từng cố gắng tìm Nguyễn Chỉ Âm, nhưng bị cô cô trực tiếp gọi điện cho cảnh sát để xử lý, sau hai lần chịu thiệt hắn ta không thể không từ bỏ.
Bởi vì chuyện cá nhân, sau khi về nước có hơn nửa tuần Nguyễn Chỉ Âm không tới công ty.
Ngày đầu tiên đi làm lại cuối cùng cô cũng nghe được một tin tốt lành từ Khang Vũ.
"Chị Nguyễn, giám đốc Trương nói CF cuối cùng đã quyết định để Nanyin và Zhoncun bio cùng nhau cung cấp nguyên liệu cho hai dòng sản phẩm khác nhau.''
Tuy rằng không trở thành nhà cung ứng độc quyền của CF nhưng kết quả như vậy đối với Nanyin mà nói là hoàn toàn có thể chấp nhận. Nguyễn Chỉ Âm đương nhiên rất vui mừng, nhận giấy ủy quyền từ tay Khang Vũ, cô cười đáp: ''Thời gian này anh ta vất vả rồi, nói với Trương Thuần, cho anh ta mười ngày nghỉ phép không cần về nước vội.''
"Chuyện này thật sự không đúng lúc rồi, giám đốc Trương không về nước sợ là không được.''
Thoáng thấy ánh mắt không hiểu của Nguyễn Chỉ Âm, Khang Vũ tiếp tục nói: ''Lỗ Tuấn nói vợ của giám đốc Trương mang thai rồi.''
Trương Thuần là đồng nghiệp cũ của Nguyễn Chỉ Âm, vợ của anh ta Lật Tô cũng có quan hệ khá tốt với cô. Lúc trước cô có thể đào được Trương Thuần về đây là nhờ công của Lật Tô.
"Anh ta vậy mà lại có song hỷ lâm môn.'' Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu bật cười: ''Vậy cô chuẩn bị giúp tôi một số đồ cần dùng cho phụ nữ có thai, gửi cho Lật Tô nhé."
Khang Vũ cười đáp: ''Vâng.''. . . . . .Tan tầm về đến nhà, Nguyễn Chỉ Âm nhận được tin nhắn wechat của Tần Tương gửi đến.
[Chỉ Chỉ Âm, cuối tuần này là ngày mừng thọ của ông nội, chị muốn tới không, mặc dù là ông nội kêu em hỏi chị nhưng em thấy ý của ông hình như là muốn tuyên bố chuyện anh em đính hôn.]
Nguyễn Chỉ Âm nhìn tin nhắn này, suy nghĩ hồi lâu bèn chụp lại gửi cho Trình Việt Lâm đang tăng ca chưa về.
Người đàn ông nhanh chóng trả lời: [?]
Nguyễn Chỉ Âm: [Anh xem, đi không?]
Đợi hơn mười giây cũng không thấy Trình Việt Lâm trả lời, cô lại gửi thêm một tin; [Thật ra, ông nội Tần cũng khá quan tâm em.]
Tuy rằng sự quan tâm này là vì cô là cháu gái của ông nội, nhưng đối phương là một trưởng bối tốt bụng. Người lớn đã kêu Tần Tương hỏi cô, Nguyễn Chỉ Âm quả thật không tiện tự chối.
Đương nhiên cho dù đi cô cũng không đi một mình.
Mười phút sau, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của anh.
[Ừm, vậy đi thôi.]
Sau đó còn thêm một câu.
[ Tối muốn ăn bò sốt cà chua.]
Nguyễn Chỉ Âm mỉm cười trong đầu đã tưởng tượng ra thái độ 'miễn cưỡng đồng ý' sắp xếp thời gian để tham dự của người đàn ông.--Tòa nhà Lâm Hằng, văn phòng tổng tài.
Tiền Phạn vừa mới cùng Trình Việt Lâm thảo luận xong chuyện hợp tác vòng tiếp theo với tập đoàn Coter, Bạch Bác đã gõ cửa đi vào.
"Chuyện gì?"
''Sếp, quà mừng thọ cho ông Tần có cần hỏi ý kiến phu nhân trước không ạ?''
Thật ra Trình Việt Lâm không để ý những chuyện nhỏ nhặt này mấy, vì thế anh gật đầu nói qua loa: ''Ừ, trước khi mua cậu hỏi cô ấy trước.''
Bạch Bác nhận được câu trả lời rồi nhanh chóng rời phòng.
Tiền Phạn đang hý hoáy nghịch máy pha cà phê nghe thấy thế, đôi mắt đầy kinh ngạc quay đầu hỏi:
''Anh Lâm anh cũng muốn đi dự tiệc mừng thọ của ông Tần hả?''
Trình Việt Lâm hỏi nhíu mày hỏi: ''Thì sao? Anh không được tham dự hả?''
"Cũng không phải." Tiền Phạn bĩu môi khéo léo đáp lại: ''Vậy không phải sẽ đụng Tần Quyết à?''
"Chuyện cũ rích từ năm nào.'' Trình Việt Lâm cười nhạt một tiếng thong thả bỏ tài liệu trong tay vào ngăn kéo thờ ơ nói: ''Anh đây cần phải lo lắng hắn à?''
Tần Quyết nhìn giọng điệu như đã tính trước mọi việc của hắn, cậu không nhìn nổi phải chế nhạo một câu: ''Hờ, không biết năm đó là ai ngày ngày ngứa mắt nhìn Tần Quyết ha.''
"Ồ, đó là do hắn ta xấu thôi.''
Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng như mây bay.
Tiền Phạn ". . . . . ."
Diện mạo của Tần Quyết làm sao có thể dùng xấu xí để hình dung. Cậu từng thấy người tình trong mắt hóa Tây Thi chứ chưa nghe tình địch trong mắt hóa kẻ xấu xí bao giờ.
Không thể không nói vẫn là anh Lâm đỉnh.
Tần Quyết bỏ qua ý định tranh luận với Trình Việt Lâm, cậu bước tới đưa ly cà phê mới pha xong cho anh.
"Không uống, đang cai.'' Trình Việt Lâm đưa lại ly cà phê trước mặt cho cậu.
"Móa, cà phê có gì cai.'' Tiền Phạn nói xong, liếc sang hộp trà xanh trên bàn người đàn ông, nhíu mày nói: ''Gần đây anh bị sao thế hả, còn dưỡng sinh nữa?''
Trình Việt Lâm liếc cậu đuôi lông mày hơi vểnh cao: ''kết hôn rồi phải sống đến trăm tuổi, cậu không hiểu đâu.''
Tiền Phạn ". . . . . ."
Được thôi, quả thật là cậu không hiểu.
Tiền Phạn vẫn uống ngụm ly cà phê của mình, ngồi xuống trước bàn làm việc cũng đổi sang đề tài khác: "Anh Lâm, gần đây Tần Chí Trạch gan to lắm, vẫn muốn tìm anh. Anh tham dự tiệc mừng thọ đừng có để chị dâu thấy chuyện gì, lại giận anh."
"Không cần cậu dạy." Trình Việt Lâm xốc mí mắt thấy Tiền Phạn dọ dự không nói, anh lại hỏi:
"Muốn nói gì?"
"thật ra thì, có chuyện này em muốn hỏi lâu rồi."
Tiền Phạn để ly cà phê trong tay xuống, lời nói có ý thame dò: "Anh Lâm, ban đầu Tần Quyết bất ngờ phải về ngước có phải do anh lợi dụng Tần Chí Trạch?"
Nghĩ lúc đó Tần Quyết đang yên ổn ở nước ngoài, không chỉ có T&D niêm yết thành công, mà dần dần còn thu gom được các hoạt động kinh doanh ở nước ngoài của Tần thị, vốn dĩ hắn không cần phải về nước.
Nếu không phải Tần Chí Trạch chọc cha của Tần Quyết tức tới nỗi phải nhập viện. Phương Uý Lan đành phải đích thân gọi điện cho con trai, Tần Quyết vẫn chưa quyết định khi nào về nước đâu.
Trước khi biết được tâm tư của Trình Việt Lâm, Tiền Phạn đương nhiên cảm thấy liên hệ giữa anh và Tần Chí Trạch chẳng tính là gì cả, nhưng bây giờ nghĩ lại hình như từ lúc bắt đầu anh đã đào sẵn cái bẫy lớn cho Tần Quyết nhảy vào.
Trình Việt Lâm cười một tiếng, sau đó buông tầm mắt đi đến cửa sổ sát đất, một lát sau mới nói: "Cậu ngậm chặt miệng lại cho tôi."
"Miệng em có hồi nào-" Tiền Phạn vô thức cãi lại, nhưng nhìn ánh mắt nhàn nhạt của người đàn ông cậu lại nghẹn họng đáp: ''Yên tâm đi anh Lâm lần này em nhất định không để lộ.''
Thật không ngờ, cái con người này quả đúng là cáo già, thủ đoạn để được thượng vị cao siêu như thế cậu cũng không muốn bị chĩa mũi nhọn đâu.
--Thời gian nhoáng cái tới cuối tuàn, Nguyễn Chỉ Âm cùng Trình Việt Lâm tham dự tiệc mừng thọ nhà họ Tần.
"Ông nội Tần, chúc ông sống khỏe sống lâu.''
Nguyễn Chỉ Âm lễ phép lịch sự tặng quà mừng cho ông cụ Tần, không quan tâm đến ánh mắt đầy vẻ lạnh nhạt của Phương Úy Lan.
Trình Việt Lâm đứng bên cạnh cô cũng gật đầu nói: "Ông Tần, chúc ông hạnh phúc đời đời.''
Qua tuổi bảy mươi, ông cụ Tần vẫn khỏe mạnh như thường, nheo mắt nhìn hai người trước mặt, lặng thinh một hồi, giọng nói hơi khàn khàn, ông nhìn Nguyễn Chỉ Âm mỉm cười thở dài một hơi nói:''Tốt lắm, ông nội con cũng yên tâm được rồi.''
Nguyễn Chỉ Âm mỉm cười xem như đáp lời.
Đối phương có thể vậy, chính là đã mở bài cho cuộc hôn nhân không được coi là vui vẻ kia.
Lâm Tinh Phỉ đứng trên lan can lầu hai, yên lặng nhìn khung cảnh dưới lầu kế tiếp nhớ lại lời nói của thím hai khi bà tuyệt vọng tìm đến cô ta sau khi Lâm Vĩ bị giam.
"Ban đầu cũng do Lâm Triết quá hoảng sợ, nếu chụp được hình, con nhỏ kia giờ còn không bị người khác định đoạt có thể vênh váo như thế sao?"
Lúc mới đến Nguyễn gia, Nguyễn Chỉ Âm cũng chỉ là một cô gái ngoan ngoãn không có sự tồn tại. Thế nên Lâm Thành cũng chẳng để vào mắt.
Bây giờ hối hận có có ích gì.
Từ lâu Nguyễn Chỉ Âm đã không còn là cô gái bị chế giễu mỉa mai vì cách ăn mặc quê mùa không hợp thời nữa, cho dù chia tay với Tân Quyết, cô cũng có một vận may khác có thể được Trình Việt Lâm cưng chiều nâng đỡ.
Còn bản thân thì---
Lâm Tinh Phỉ biết ông nội Tần đã chuẩn bị sau buổi tiệc mừng thọ hôm nay sẽ tuyên bố chuyện đính hôn của cô và Tần Quyết. Nhưng cô cũng biết chắc chắn Tần Quyết sẽ không đồng ý. Nếu
Tần Quyết từ chối ngay tại đó cô sẽ trở thành một trò cười lớn cho mọi người.
Nghĩ vậy, cô ta cúi đầu rũ mắt, chặn lại người phục vụ đi ngang qua, dịu dàng nói: "Tôi thấy anh Quyết đã uống không ít rượu, đi pha cho anh ấy ly mật ong."
Phương Uý Lan và Tần Quyết đều có thói quen uống mật ong, người hầu nghĩ lời nói của cô ta cũng không có gì khác lạ.
Trình Việt Lâm chúc thọ ông Tần xong đã bị Nghiêm Minh Phong bất thình lình nhảy ra chặn lại trò chuyện.
Nguyễn Chỉ Âm nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Cố Lâm Lang đang ngồi một mình trong góc bèn đi đến chỗ bạn.
"Lâm Lang, cậu không khoẻ hả?"
Sau khi lại gần, Nguyễn Chỉ Âm mới phát hiện sắc mặt của Cố Lâm Lang có hơi mệt mỏi. Cô biết Cố Lâm Lang mới từ nước ngoài về, hai người cũng khá lâu rồi chưa gặp nhau.
Cố Lâm Lang là người luôn trong trạng thái năng động đầy năng lượng rất ít khi mệt mỏi thiếu sức sống.
Nguyễn Chỉ Âm đang tính hỏi lại, nhưng Cố Lâm Lang đã huơ tay với cô: "Không sao, chỉ là gần đây công việc bận rộn bay liên tục nên mệt quá."
Nói xong, cô bạn nhìn Trình Việt Lâm đang bị Nghiêm Minh Phong vây quanh trò chuyện: "Không ngờ Trình Việt Lâm lại đi cùng cậu đến nhà họ Tần."
Nguyễn Chỉ Âm sau khi kết hôn không còn thường xuyên tham dự các buổi tiệc tùng nữa, nhưng người quan tâm chuyện vợ chồng cô lại không ít.
Nhưng trong dịp hôm nay dáng vẻ thân mật không kẻ hở của hai người đã đẩy lui được tất cả những người có tâm tư ám muội.
"Tớ cũng bất ngờ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.