Bên trong miếu Thành Hoàng lại một lần nữa dấy lên đống lửa. Ba người ngồi vây quanh đống lửa, nghe Thành Lĩnh kể hắn bị bắt như thế nào.
Thì ra ngày đó Chu Tử Thư mang theo Ôn Khách Hành chân trước vừa đi, lại không biết như thế nào để lộ phong thanh, chân sau thì có võ lâm nhân sĩ tấn công lên Tứ Quý sơn trang, bị Thành Lĩnh khởi động cơ quan, mang theo chúng đệ tử đánh cho lui về. Về sau không ngừng có người đến quấy rối, đều bị đám người Thành Lĩnh chặn ngay ngoài cửa, nửa tấc đất cũng không tiến vào được!
Ôn Khách Hành nghe đến đây, không khỏi thò tay vỗ vỗ đầu Trương Thành Lĩnh, khích lệ nói:
" Thành Lĩnh ngoan! Làm không tệ, có thể một mình đảm đương một phương rồi! "
Thành Lĩnh bị Ôn Khách Hành khoa trương như vậy, xấu hổ gãi gãi đầu: "
Sư thúc quá khen, kỳ thật chủ yếu là cơ quan của Long sư phụ, cùng với các vị sư huynh đệ trên dưới một lòng phối hợp......"
Chu Tử Thư ở một bên hừ nhẹ một tiếng, thần sắc hòa hoãn không ít, ngoài miệng cũng không người mặt mũi:
" Đoán chừng là đám võ lâm nhân sĩ kia vô lễ, cho rằng tiểu hài nhi tương đối dễ khi dễ, cho nên không có phái cao thủ đi. Bằng không thì dựa vào đám tiểu tử thối các ngươi, đừng nói Tứ Quý sơn trang, mệnh cũng không bảo vệ được! "
Ôn Khách Hành cầm cùi chỏ nhẹ huých vào hắn một cái, cười tủm tỉm tiếp tục hỏi Thành Lĩnh:
" Vậy các ngươi như thế nào không đưa tin tới cho chúng ta, ngươi còn tự mình đến Li Thuỷ? "
" Chúng ta có báo tin! "
Trương Thành Lĩnh vội vàng đáp:
" Lần thứ nhất đám người kia tiến công, Tất sư huynh đã đem bồ câu đưa tin thả ra. Ai ngờ đã qua năm sáu ngày cũng không có tin tức, đám người kia lại tới lần thứ hai, chúng ta nhìn ra được tình huống không ổn, phái người ra ngoài tìm sư phụ trở về. Ta quen thuộc địa hình Tứ Quý sơn trang, thừa dịp bọn hắn không để ý vụng trộm từ mật thất nhỏ sau núi chạy ra! "
Ôn Khách Hành nghe xong quay đầu nhìn Chu Tử Thư. Chu Tử Thư hiểu ý của hắn, trầm mặt mở miệng:
" Bồ câu đưa tin bị người khác chặn lại! Thực ra trước khi chúng ta ly khai Tứ Quý sơn trang, ta liền phát hiện có người ở âm thầm giám thị, lúc ấy không biết bọn hắn muốn làm cái gì, hơn nữa huynh vẫn muốn đến Li Thuỷ nhìn xem, liền dẫn theo huynh đi xa chút, nhìn xem đám lão Hồ Ly kia đến tột cùng muốn làm gì! "
" Huynh sớm biết như vậy? "
Ôn Khách Hành trừng to mắt:
" Vậy huynh còn yên tâm để mặc bọn nhỏ ở lại Tứ Quý sơn trang? "
Chu Tử Thư câu môi cười cười, vuốt ve tay Ôn Khách Hành, tinh quang trong mắt cùng lão Hồ Ly giống nhau như đúc:
" Ta trước lúc xuống núi đã thông tri cho Thất gia cùng Đại Vu, còn có Trầm thúc bọn họ. Lúc này, đoán chừng bọn hắn đã đến Tứ Quý sơn trang! "
Ôn Khách Hành chậc chậc hai tiếng:
" Chu thủ lĩnh nhìn xa trông rộng, kẻ hèn này mặc cảm! "
" So không được với đồ vật này nọ của sư đệ,chiêu này thật sự là dày công tôi luyện, không nương tay chút nào! "
Đây là Chu Tử Thư đang nhắc y dùng thuốc mê hắn cho y phòng thân để đối phó lại với mình, Ôn Khách Hành chột dạ một hồi, hai con ngươi loạn chuyển, không dám nhìn tới Chu Tử Thư.
" Nói đi nói lại, "
Chu Tử Thư đỡ lấy bả vai Ôn Khách Hành, để cho y quay lại nhìn mình, nghiêm mặt nói:
" Lão Ôn, hôm nay huynh còn muốn một mình ly khai sao? "
Ôn Khách Hành chấn động, không nói gì. Chu Tử Thư nhẹ giọng nói tiếp:
"Kỳ thật ngày đó tại khách điếm ta vẫn tỉnh. Lúc huynh nấu canh, ta đã nghe lời đi ra, đã sớm ăn giải dược. Sở dĩ phối hợp với huynh, là muốn huynh nhớ cho thật rõ ràng. Những lời huynh nói ở khách điếm lời ta cũng đều nghe thấy được, kỳ thật huynh giày vò mình không cần như vậy, nếu như huynh hy vọng ta sống, ta sẽ làm theo. Chỉ là khi đó, linh hồn của ta cũng sẽ theo huynh rời đi, sống sót, chỉ còn là thể xác của Chu Tử Thư mà thôi. Nếu như huynh nhẫn tâm nhìn ta như một cái xác không hồn mà sống, vậy ta nghe lời huynh! "
Ôn Khách Hành bắt lấy góc áo tay siết chặt, lúc trước y giả chết rơi vực cũng là lúc Chu Tử Thư thất hồn lạc phách, ánh mắt lặng lẽ tịch mịch. Vừa nghĩ tới A Nhứ của y, ánh sáng của y, sẽ biến thành cái bộ dáng mất hồn kia, đầu quả tim liền đau nhức một hồi.Y như thế nào cam lòng cho được?
Ôn Khách Hành bổ nhào qua ôm lấy Chu Tử Thư, trong thanh âm có chút nghẹn ngào:
" Thực xin lỗi, A Nhứ...... Ta không đi nữa đâu......."
" Đồ ngốc! "
Chu Tử Thư đưa tay ôm lấy Ôn Khách Hành, nhẹ nhàng vỗ về ót y:
" Người nên xin lỗi hẳn phải là ta! "
Là hắn tồn tại tư tâm, biết rõ Ôn Khách Hành sẽ lựa chọn mình, còn muốn dùng chính mình, bức Ôn Khách Hành một lần lại một lần. Có thể hắn cũng cùng Ôn Khách Hành giống nhau, mặc dù hiểu hắn, lại vẫn đang muốn đem hắn ở lại nhân gian!
Ngày trước thủ lĩnh Thiên Song, tại cái vận mệnh bất công này, hắn không học cách thỏa hiệp! Dù là con đường phía trước núi đao biển lửa, hắn cũng muốn tranh cho bằng được! Giống như hắn năm đó mang theo tám mươi mốt người của Tứ Quý sơn trang tìm Tấn Vương nương tựa, sau lại dứt khoát kiên quyết thoát ly. Ngoại trừ Ôn Khách Hành, ai hắn cũng nhượng bộ!
Lúc này đây, hắn còn đang cùng Diêm Vương gia giành giật lại người!
" A Nhứ......"
Ôn Khách Hành như bạch tuộc treo ở người Chu Tử Thư, cả người ghé vào người hắn, cằm đặt tại trên bả vai hắn, ủy khuất mở miệng:
" Kỳ thật ngày đó ta vừa ra khỏi khách điếm đã hối hận, ở bên ngoài không có huynh ăn không tốt ngủ không ngon, ta hối hận muốn chết!
" Nói bừa!"
Chu Tử Thư trong lòng phản bác y, rõ ràng ăn hết hai cái bánh bao lớn thơm ngào ngạt, còn đòi uống rượu! Lời này hắn là không dám nói ra, vạn nhất doạ chạy Ôn kiều kiều nhà hắn, hắn phải đi đâu mà tìm! Chỉ phải ghé vào Ôn Khách Hành bên tai nhỏ giọng nói:
" Trở về mới thu thập huynh cho đàng hoàng! "
Ôn Khách Hành run lên, làm nũng nói:
" A Nhứ tốt ơi~"
Trương Thành Lĩnh ngồi một bên đều thành Bồ Tát đến nơi, lỗ mũi, mắt, tai đều không quan tâm, cố gắng tập trung tư tưởng suy nghĩ hiện tại có nên nướng bánh hay không đây. Chợt Ôn Khách Hành đột nhiên quay đầu lại hỏi hắn:
" Tiểu thành lĩnh, ngươi còn chưa nói, ngươi là bị bắt như thế nào đâu! "
Trương Thành Lĩnh không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy cái gì không nên xem, đưa bánh nướng chín cho sư phụ sư thúc, lại lấy hai cái nữa nướng tiếp. Tay làm liên tục, ngoài miệng trả lời:
" Sư phụ từng nói cho ta biết, các ngươi muốn đi Li Thuỷ. Vì vậy ta sau khi ra khỏi Tứ Quý sơn trang, liền ngựa không dừng vó đuổi theo. "
" Vốn trên đường đi hay là rất thuận lợi, "
Nói đến đây Trương Thành Lĩnh dừng một chút, trộm nghiêng mắt nhìn liếc sư phụ, sau đó mới nói tiếp:
" Khi đến Li Thuỷ, ta cứu được một vị tiểu cô nương trên đường, không có nghĩ rằng trùng hợp bị Cái Bang Hoàng bang chủ nhìn ta Lưu Vân cửu cung bộ, mang theo người của một đại bang đuổi ta một đường. "
" Hoàng bang chủ đuổi không kịp ta, liền giở trò, bôi Nhuyễn Cân Tán lên ám khí, ta nhất thời không xem xét kỹ, liền hắn đắc thủ. Không nghĩ tới lúc ta dốc sức liều mạng trốn, ai ngờ tại quán trà ngoại thành bắt gặp Hứa đà chủ, bị hắn bắt được. Về sau, người của Cái Bang cũng cùng nhau đuổi theo, hai nhóm người chó cắn chó, náo đến tận này Thành Hoàng này! "
Nghe xong tao ngộ của Thành Lĩnh, Ôn Khách Hành nửa là buồn cười nửa là đau lòng, nói với Chu Tử Thư:
" Ngươi nói Thành Lĩnh nhà chúng ta vận khí cũng thật sự là quá kém, lúc nào cũng gặp nạn, khắp nơi đều là tai ương! "
Chu Tử Thư cũng đành chịu lắc đầu:
" Cái này vận khí quả thực đen đùi! Chưởng vừa đánh cái tên Hoàng bang chủ kia quá nhẹ, nên phế hắn luôn! "
Dứt lời lại để cho Trương Thành Lĩnh đưa tay qua qua, bắt mạch cho hắn, phát hiện không có việc gì, mới yên lòng. Rồi sau đó phân phó nói:
" Sắc trời không còn sớm, đêm nay trước nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ quay về Côn Châu! "
Còn có một trận đại chiến đang chờ.