Chương trước
Chương sau


Chỉ mãi cho đến khi bóng lưng ấy dần đi khuất thì bà chủ mới thở dài một tiếng, bà ấn nhìn những dòng chữ trên màn hình điện thoại rất lâu rồi mới quay sang tôi nói:

– Con ăn cơm tiếp đi, ta no rồi.

– Bà ăn thêm một chút đi ạ, lúc nãy con thấy bà vẫn chưa ăn nhiều, con sợ bà đói đấy ạ.

– Không, ta no rồi.

Nói dứt câu đó bà cũng vỗ nhẹ lên bàn tay tôi vài cái rồi cũng rời đi ngay sau đó, tôi thở dài khi chứng kiến những gì đang diễn ra ở trước mắt. Lúc nãy tôi ăn rất nhiều rồi nên cũng không muốn ngồi lâu thêm nữa mà đứng dậy định rời đi, bàn chân vừa đi được ba bước thì chị Xuân đã vội đi nhanh đến cản đường tôi, tay chị ấy khoanh trước ngực nhìn tôi nhếch miệng nói:

– Mày hay thật đấy, hôm trước bà chủ bảo làm đồ ăn tối cho cậu Dũng và mày về ăn tao đã thấy là lạ rồi, thật không ngờ hôm nay mày lại dám vác mặt về căn nhà này một lần nữa đó Trịnh Tường San.

– Tại sao tôi lại không dám về đây một lần nữa? Chẳng phải tôi đang có cái quyền đấy sao, cái quyền tự do ra vào căn nhà này đấy, chị không biết à?

– Quyến rũ cậu Dũng đều nằm trong tính toán của mày có đúng không? Bảo sao mày lại thảo mai bám mãi theo cậu ấy như vậy, thì ra lòng dạ của mày cũng chẳng vừa nhỉ?

– Đừng suy bụng ta ra bụng người, đừng nghĩ rằng ai cũng như chị, và đừng bao giờ có suy nghĩ là sẽ hãm hại tôi thêm một lần nữa bởi vì “tôi đang có thai con của chú Dũng đấy”.

Nghe tôi nhắc đến cái thai con của chú thì chị ta liền bật cười thật lớn, tôi dù bị chị ta làm phân tâm nhưng vẫn cố giữ nguyên nét mặt bình tĩnh này, hai tay siết chặt vào nhau tiến lại gần về phía chị ấy và nói:

– Chị hãy nghe cho rõ đây, tôi là một đứa trẻ mồ côi được nhận về nuôi từ nhỏ nhưng không có nghĩa là tôi sẽ cam chịu những uất ức như thời gian vừa qua nữa, tôi sẽ đứng dậy, sẽ phản kháng và đặc biệt là tôi sẽ làm tất cả những gì mình đã làm hoặc chưa làm để bảo vệ đứa trẻ này, chị nên nhớ bây giờ hai thân phận của chúng ta đã khác, tôi không còn là Trịnh Tường San hay bị chị hãm hại nữa, rõ chưa?

– Mày, mày…

– Thời thế đã thay đổi, chú Dũng và bà chủ bây giờ rất yêu thương đứa bé trong bụng tôi, tốt nhất là chị nên an phận và đừng động đến tôi, nếu không tôi không chắc là chị sẽ còn làm ở đây không đấy.

Chị ta nghe tôi nói như vậy thì tức đến nổi đỏ cả mặt, rõ ràng là khi thấy bà chủ và chú Dũng không có ở đây nên mới định lên mặt với tôi nhưng nào ngờ lại bị tôi bắt bài trước, suy cho cùng chị ta chẳng làm được gì tôi cả nhưng tôi vẫn nên lên tiếng trước để cảnh cáo các hành vi xấu của chị ta sau này. Tôi lướt qua người chị ta rồi đi thẳng lên phòng, tôi thấy chị tức giận như vậy thì liền nở ra nụ cười khẽ lẩm bẩm trong lòng:

“Để xem gan của chị to đến đâu?“

Tôi bước lên phòng, vừa mở ra tôi đã thấy chú Dũng đứng cạnh cửa sổ, hai tay cho vào túi quần nhìn ra phía ngoài trầm ngâm suy nghĩ gì đó, tôi thấy vậy thì liền đi lại giường nằm rồi hướng mắt nhìn về phía chú cất giọng hỏi:

– Chú nhìn gì thế?

– À, không. Không có gì.

– Sao lúc nãy chú lại nổi giận với bà chủ như vậy? Chuyện chú quen cô Thoại Mỹ có liên quan gì đến lão già kia sao ạ?

Nghe thấy câu hỏi của tôi chú liền thở dài một tiếng rồi bước lại giường ngồi xuống bên cạnh tôi, chú nhìn tôi khẽ đưa tay lên vuốt vài sợi tóc vén qua bên tai rồi nhẹ giọng nói:

– Vì cơ bản cô ta cũng như ông ấy, anh muốn mẹ biết rằng quen ông ta là đều không tốt nhưng mẹ lại không tin nên bắt buộc anh phải quen một cô gái chẳng ra gì để cho mẹ ngăn cản, để anh có thể đưa ra điều kiện với mẹ nhưng chẳng biết ông ta đã dùng cách gì và làm như thế nào để mẹ có thể yêu đương mù quáng đến như vậy, anh thật sự không thể hiểu được.

– Biết đâu ông ấy thật lòng với bà chủ thì sao? Chú không nghĩ đến chuyện đó sao?

– Em đúng thật là ngây thơ mà, mắt nhìn người của anh rất chuẩn, và ông ấy chính xác là một kẻ lừa đảo và đào mỏ siêu cấp đấy.

– Thật sao?

– Đúng là trẻ con, có bao giờ em thấy anh nói dối em chưa?

Tôi nghe chú bảo mình trẻ con nên liền bĩu môi một cái rồi lẩm bẩm trong miệng:

“Trẻ con mà tôi sanh em bé cho chú được à? Đúng là đồ đáng ghét mà.“

– Anh nghe hết rồi đấy nhé.

– Ơ. Tôi đã nói gì đâu..

Nghe cách tôi nói và nhìn biểu hiện gương mặt bây giờ của tôi thì chú không nhịn được mà liền phì cười, đưa tay sang kéo tôi vào lòng rồi ôm chặt lấy, rõ ràng là người ta đang rất nghiêm túc mà chú lại cứ như thế thật khiến cho người ta mất hứng mà. Nằm trong vòng tay của chú, nghe được từng nhịp đập của chú và con tôi lại thấy chúng tôi bây giờ cứ như một gia đình thật sự vậy, tôi nghe người ta bảo nếu ở gần nhau một thời gian thì sẽ nãy sinh tình cảm huống hồ gì tôi đã ở bên cạnh chú rất nhiều năm nên cảm giác bây giờ của tôi cũng là điều dĩ nhiên rồi.

Tôi nằm ở bên cạnh chú, bàn tay chú ve vãn trên tóc tôi chẳng mấy chốc cũng khiến hai mắt tôi nhíu lại, đột nhiên lúc này điện thoại chú vang lên cắt ngay đi giấc ngủ của tôi, tôi thấy vậy thì liền nhích người sang một chút để chú thoải mái mà nghe đện thoại, thấy hành động của tôi như vậy chú liền hiểu ý mà ấn nghe ngay:

– Ừ, tao nghe đây.

– Đang ở đâu đấy? Ra ngoài ăn tối với bọn tao không?

– Không, đang ở nhà với vợ con rồi, bọn bây cứ ăn đi.

– Cái gì? Vợ con gì chứ? Chẳng lẽ mày gan đến mức làm con Mỹ nó có thai à?

– Điên à? Là San, không phải Mỹ.

– Là San? Chẳng lẽ là con bé mà mày nhận nuôi đấy à? Thật vậy sao? Mày..

– Mày biết như thế là được rồi, đừng có linh tinh tao tắt máy trước đây.

– Ơ…

Không để cho người ở đầu dây kia trả lời thì chú đã vội vã tắt máy ngay rồi, tôi thấy vậy thì khẽ thở dài trong lòng. Chẳng biết là ông chú già này của tôi rốt cuộc có bao nhiêu người bạn nhỉ? Sao tôi thấy mỗi lần gọi điện đến giới thiệu thì họ lại há hốc mồm với việc tôi mang thai cho chú vậy chứ?

Thấy tôi thẫn thờ suy nghĩ chú liền chạm nhẹ vào tay tôi và nói:

– Hay là anh mời đám bạn đến ăn tiệc nhé, sẵn tiện chúng ta ra mắt luôn em nhỉ?

– Tôi thấy không quen với việc đấy, nghĩ là chắc không cần đâu ạ.

Lời nói của tôi vừa dứt thì chú liền ngồi bật dậy thật nhanh, gương mặt có chút dỗi hờn nói:

– Lại chú và tôi, đến bao giờ thì em mới chịu thay đổi cách xưng hô đây hả? Em gọi thế có phải anh già lắm không?

– Không phải đâu, tuổi của chú lớn nhưng nhìn vẻ ngoài của chú không già lắm đâu ạ.

– Lại chú. Hay là để anh dùng chiêu cũ nhỉ? Để xem đến lúc đó em có còn gọi anh là chú và xưng tôi nữa hay không đây.

Vừa nói dứt câu chú liền kéo mạnh người tôi lại, chẳng mấy chốc tôi nằm bất động còn cơ thể chú thì kề sát bên cạnh mình, hơi thở chú phả vào tai khiến thoáng bất giác mà rùng mình nhớ lại ngày hôm đó. Biết nghĩa sáng và nghĩa tối trong câu nói vừa rồi nên tôi liền nhanh tay đẩy người chú ra và vội vã nói:

– Được rồi, được rồi. Tôi sẽ..

– Lại tôi?

– Không, em, em mà.

Thấy tôi hoang mang và ngoan ngoãn nghe theo lời mình như thế thì chú vừa nhăn mặt vừa nhếch miệng cười nói:

– Em rất ngoan nhưng tôi rất tiếc vì em đã chọc vào đúng chỗ rồi.

– Chọc đúng chỗ? Là…

Vẫn chưa để cho tôi nói dứt câu nữa thì chú đã vội vồ lấy người tôi rồi, tôi hốt hoảng khi thấy chú làm càn như vậy nên liền đưa tay ra chống đỡ mà nói:

– Ơ chú Dũng. Chú mau dừng lại đi, em đang có thai mà, sao lại có thể làm chuyện đó vào lúc này được chứ?

– Làm được. Lại còn tốt nữa đấy nhé.

– Ai bảo với anh như thế chứ? Lỡ như không may ảnh hưởng đến con thì sao ạ? Đừng có làm bừa, không lại nguy hiểm đến con chúng ta đấy ạ.

– Anh tìm hiểu kĩ lắm rồi, không trật phát nào đâu, em cứ yên tâm, nhé.

Không để cho tôi đáp trả lời lại thì nhanh như chớp chú ấy đã bắt đầu càn quét trong khoang miệng của tôi rồi, chiếc lưỡi và bàn tay của chú thuần thục đến độ cả người tôi cũng phải cong lên vì khó chịu. Đã lâu rồi tôi chưa làm chuyện đó, chú lại chịu khó làm người khác khó chịu thế này thì có phải chết tôi không chứ? Vẫn như lần đầu, bàn tay chú ve vãn chạy dọc khắp nơi trên cơ thể tôi cùng với những nụ hôn theo từng tấc da thịt, bàn tay chú hư hỏng xoa đều nơi vòng ngực đang căng tròn đẫy đà mà trêu ghẹo, cả người tôi lúc này như có một dòng điện chạy xẹt qua rùng mình cong người lại, chẳng chịu dừng ở đó chú liền tiến nhanh xuống nơi hoa nguyệt đang dần ướt át vì những động tác mà chú đã tạo nên, trong cơn mơ màng ấy bất giác tôi nắm lấy tay chú lại và hỏi nhỏ;

– Anh có chắc là sẽ không ảnh hưởng tới con không Dũng? Chứ em sợ lắm đó.

– Anh chưa bao giờ nói dối em, anh sẽ làm nhẹ nhất có thể để không ảnh hưởng đến con, em cứ yên tâm nhé, cục cưng.

Chú vừa nói vừa đưa tay lên vuốt lấy tóc tôi, bất giác lúc này bản thân tôi lại tin tuyệt đối vào những điều mà chú đã nói. Và cứ thế rồi chúng tôi lao vào nhau như những người yêu xa ngày gặp lại, từng lớp áo trên người cả hai cũng vì thế mà biến mất nhanh chóng. Chú ấn vào người tôi một cách nhẹ nhàng và âu yếm, làm tôi nhớ lại lúc trước chú thô bạo với tôi bao nhiêu thì bây giờ lại nhẹ nhàng cẩn thận bấy nhiêu, cả hai người chúng tôi quấn lấy nhau trong rất nhiều tư thế để được thoải mái nhất cho mẹ bầu. Đêm đó chẳng biết là cả hai chúng tôi đã quấn lấy nhau bao nhiêu lâu, và dành yêu thương cho nhau nhiều như thế nào cho đến khi cả tôi và chú đều thấm mệt thì chú mới chịu rút ra rồi cẩn thận lấy khăn lau người cho tôi và nhẹ giọng nói:

– Anh yêu em nhiều lắm, Tường San ạ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.