Chương trước
Chương sau


Nghe hai từ chị Lan thân thiết đến lạ thường, tôi thật sự không hiểu rằng tại sao chị ấy lại xuất hiện ở đây ngay lúc này. Hai tay tôi bấu chặt lại run người lên trước cô ấy, cô ấy vẫn thản nhiên như chưa có chuyện gì với tôi và tự nhiên đến bên cạnh bà chủ nói:

– Con chào mẹ. Đã lâu rồi con mới gặp mẹ, mẹ có khỏe không ạ?

– Không. Tôi không phải là mẹ của cô, mau buông tay của tôi ra.

– Đang có nhiều người ở đây, mẹ đừng có làm như thế chứ. Kẻo người mất mặt là gia đình mẹ chứ không phải con đâu ạ.

– Cút.

– Không.

– Cô dám.

Lời của bà chủ không nhỏ cũng không lớn nhưng đủ khiến người khác nghe được và hướng đôi mắt chú ý về phía này. Chị ta biết được có mọi người ở đây chắc chắn Bà sẽ chẳng dám làm gì nên cứ thế mà thảo mai đứng bên cạnh nắm lấy tay bà, rõ ràng bữa tiệc hôm nay tôi và chú là nhân vật chính nhưng bây giờ có thêm sự xuất hiện của chị ta thì có phải trở thành trò cười không? Tôi suy sụp hoàn toàn trước sự xuất hiện của chị ta, ở bên cạnh lúc này chị Lan mới siết chặt lấy tay tôi mà nói:

– Mặc kệ cô ta, cứ vô tư đi em.

– Làm sao có thể mặc kệ được đây ạ? Khi cô ấy lại xuất hiện ở đây, cô ấy lại còn quen tất cả bạn bè của anh Dũng nữa.

– Em nên nhớ hôm nay em là nhân vật chính, nếu em không biết đứng dậy đấu tranh cho con và chồng mình thì đến lúc đó em mới chính là kẻ thất bại nên em hãy lạc quan lên, hãy cứ nghĩ em chính là Vợ hợp pháp của Dũng đi.

– Nhưng..

– Không nhưng nhị, nghe chị.

Tôi nhìn gương mặt đầy sự tức giận nhưng vẫn cố an ủi của chị, chị càng quyết tâm giúp đỡ tôi thì chẳng lẽ tôi lại cứ yếu đuối như thế chăng? Với cả bây giờ tôi đã mang thai con của chú rồi, chị ta cũng chẳng còn bất cứ mối quan hệ nào với chú thì tôi chẳng việc gì phải sợ cả, phải mạnh mẽ trước những người mưu mô như chị ta thì mới được.

Nghe lời chị Lan, tôi hít vào một hơi sâu rồi cũng bước đến gần phía của bà chủ và chị ta mà thản nhiên nói:

– Chào cô Thoại Mỹ, rất vui vì hôm nay cô đã đến dự tiệc ra mắt của chúng tôi ạ.

– Tiệc ra mắt gì?

– Hóa ra là cô không biết tiệc gì sao ạ? Vậy có nghĩa là cô không được mời đến rồi, nhưng với sự xuất hiện đầy tự tin này của cô thì gia đình tôi vẫn rất hoan nghênh ạ.

– Gia đình? Mày nghĩ mày là ai? Mày lấy tư cách gì để nói ra hai tiếng gia đình ở đây thế hả?

Lời của cô ta không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ khiến cho người khác chú ý đến, tôi vốn cũng chẳng còn sợ cô ta nữa bởi vì thứ quan trọng nhất trong tôi bây giờ đó chính là chú và đứa con trong bụng mình, đang lúc tôi định trả lời lại thì bà chủ ở bên cạnh đã lên tiếng thay rồi:

– Tường San nó có tư cách hay không cũng không đến lượt cô lên tiếng, ngay từ đầu tôi đã nhìn cô chẳng ưa rồi, nên ngay cả khi cô cất giọng nói tôi cũng cảm thấy ghê tởm thật sự đó, cô biết không?

– Bác, bác nên nhớ nhờ có tôi nên bác mới yên ổn mà quen tên người tình của bác đấy, bây giờ bác quay sang cắn tôi à?

– Cô dám..

Vừa tức giận nói bà chủ vừa đưa tay lên đánh vào bên má của cô ta, cô ta thấy vậy thì liền hét lớn:

– Bà dám đánh tôi?

– Cút khỏi đây, ngay.

– Tôi không đi đó, tôi đến tìm anh Dũng chứ không phải đến để kiếm chuyện với bà, hiểu chưa?

– Con đàn bà xấu tính này, mày mau cút ngay.

Ngay từ đầu bà chủ đã rất ghét cô Thoại Mỹ rồi nên chỉ cần cô xuất hiện và thở ở trước mặt bà thôi thì bà đã thấy chướng mắt rồi. Chẳng hiểu sao lúc ấy bà lại chẳng giữ được bình tĩnh nữa mà lao vào đánh cô ta, tôi đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì liền giật mình mà bước đến hét lên:

– Bà chủ, cô Mỹ, đừng có đánh nữa.

– Hai người mau dừng tay lại đi ạ.

Mọi người ở bên cạnh nhìn thấy tình thế bây giờ như vậy thì liền vào can ngăn ra, vì bữa tiệc diễn ra ở gần cạnh bể bơi nên mọi thứ ở đó dường như hoảng loạn bởi vì hai người này. Đang lúc tôi ngơ ngác muốn can ngăn hai người ấy ra thì đột nhiên lúc này có một bàn tay đẩy mạnh vào lưng tôi khiến cả người tôi mất thăng bằng mà rơi thẳng xuống hồ, nước bắn lên tung tóe mà bản thâm tôi lại chẳng biết bơi mà cứ thế vùng vẫy mạnh, miệng nói lớn:

– Tôi không biết bơi, cứu..

Mấy giây sau đó liền có người nhảy xuống cứu vớt tôi lên, tôi ho sặc sụa vì nước đến khi dần bình tĩnh lại thì thấy một gương mặt quen thuộc ở trước mặt mình, miệng tôi khẽ lấp bắp nói:

– Thiên..

– Rất vui vì em vẫn còn nhớ tôi đấy.

Tôi vừa ho sặc sụa nhưng vẫn đáp trả lời lại cậu ấy ngay:

– Tôi lớn tuổi hơn cậu đó.

– Xuýt tí nữa là chị uống nước no rồi đấy. Ở đấy mà vẫn còn tranh luận với người đã cứu mình à?

Lúc này mọi người đã xúm lại rất đông, cả người tôi và cậu ta đều ướt sũng, bác gái thấy vậy thì liền lo lắng chạy đến thật nhanh nói:

– Tường San, con có sao không? Có bị làm sao không con?

– Con không sao ạ.

– Mau. Mau vào trong thay đồ ngay kẻo cảm lạnh đó con.

– Dạ..

Lúc này chị Lan mới vội vã đưa tôi lên phòng, trong lòng tôi đến bây giờ vẫn thật sự còn rất sợ. Nhớ lại cảnh một mình tôi vùng vẫy ở dưới nước tôi lại thấy ám ảnh thật sự, tôi không biết là ai đã đẩy mình xuống hồ bơi như vậy vì ngay lúc đó quả thật rất rối. Tôi lạnh đến run cả người, vào phòng thay đồ xong tôi lại quay sang nói với chị Lan:

– Sao anh Dũng đến giờ vẫn chưa về vậy chị? Chị gọi anh ấy giúp em nha chị.

– Thuê bao em ạ, chị cũng không biết Dũng đi đâu nữa. Chồng chị đang đi tìm rồi em.

– Sao ạ? Không gọi được sao chị?

– Ừ. Chị cũng không biết nhà đang có tiệc mà anh ấy lại đi đâu từ sớm nữa, bây giờ cũng không biết phải liên lạc như thế nào.

– Sao lại vậy chứ?

– Em bình tĩnh đi San, chắc là điện thoại cậu ấy hết pin, cũng sắp về rồi đó em

Nghe chị Lan nói vậy thoáng chốc tôi cảm giác lo lắng nhiều lắm, hai từ không liên lạc được đủ khiến cho tôi sợ và suy nghĩ rất nhiều rồi. Chị Lan cứ ngồi bảo tôi đừng lo nhưng làm sao tôi lại không lo được khi nhà có tiệc mà chú lại không có ở đây chứ? Thay đồ xong tôi mới bước xuống dưới nhà, lúc này mọi người đã ngồi vào ghế chờ hết cả rồi, tôi nhìn quanh không thấy cô Thoại Mỹ đâu nên nghĩ chắc bà đuổi rồi, bà chủ thấy tôi xuống thì liền vội vã nói:

– Con không sao chứ?

– Dạ, con không sao ạ.

– Uh. Thằng Dũng có nói với con là đi đâu không San?

– Không ạ. Con không nghe anh ấy nói, sáng dậy con cũng chẳng thấy anh ấy đâu, chỉ nghe chị Lan nói là anh ấy ra ngoài có tí việc thôi ạ.

– Vậy nó đi đâu được nhỉ? Khách đến hết cả rồi.

Thật sự cả tôi và bà chủ đều rất lo lắng vì đã trưa rồi mà không thấy chú xuất hiện, bạn của chú cũng đến đông đủ và ngồi chờ mãi rồi. Bà chủ thấy vậy thì liền bảo:

– Thôi. Chúng ta cứ đãi tiệc trước đi, chắc là lát nữa Dũng nó về ngay ấy mà.

Tôi nhìn bà mà chẳng biết phải nói thế nào nên chỉ gật đầu đồng ý, MC dẫn dắt bữa tiệc rất vui nhưng người trong nhà thì chẳng vui tí nào. Bà chủ lúc này nắm lấy tay tôi lên sân khấu nói:

– Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự buổi tiệc nhỏ cùng với gia đình chúng tôi, vốn dĩ trên sân khấu ngày hôm nay sẽ có đủ thành viên của gia đình chúng tôi để giới thiệu đến với tất cả mọi người nhưng vì chuyện đột xuất nên con trai tôi vẫn chưa về đến nhà được, sẵn đây tôi giới thiệu với mọi người đây là Tường San là con dâu và cháu nội của tôi ạ.

– Đây chẳng phải là con bé mà thằng Dũng nhận nuôi sao?

– Tôi biết là mọi người cũng đang thắc mắc vì đều đó, nhưng tôi không ngại nói rằng đó là sự thật. Và bây giờ con bé cũng đủ tuổi để kết hôn cùng với con trai tôi rồi.

– Thằng Dũng này lợi hại thật. Nhận đúng vợ tương lai để nuôi luôn nhỉ? Chúc mừng, chúc mừng.

– Rất cảm ơn mọi người vì đã đến bữa tiệc hôm nay. Còn bây giờ thì xin mời tất cả mọi người dùng tiệc với gia đình ạ.

Lời của bà chủ vừa dứt thì tất cả mọi người liền vỗ tay thật lớn. Buổi tiệc cũng vì thế mà nhanh chống bắt đầu, bà dắt tôi đi đến những người bạn của bà và giới thiệu, trong đó có những người đã đến đây và từng thêm nhiều dầu vào lửa chứng kiến những cảnh bà đánh tôi nhưng bây giờ họ đều quay xe giả vờ cười vui vẻ nói:

– Thằng Dũng Đúng là biết nhìn xa trông rộng đó, Tôi cứ nghĩ phải là đứa khác chứ?

– Bây giờ không quan trọng nhưng mà có cháu cho tôi thế là được rồi.

– Vậy à? Từ dạo đó tôi cũng không còn thấy bà xuất hiện nữa, nay cũng thay đổi lắm rồi đó nha.

– Phải thay đổi chứ Vì tôi sắp đón cháu mà.

– Ừh, Vậy thì chúc mừng gia đình bà nha.

– Cảm ơn mọi người. Cảm ơn bà. Những người kia nói bà chủ thay đổi cũng là có lý do, bởi vì từ lúc tôi về đây thì tôi không thấy bà thường xuyên ra ngoài nữa, chú Dũng có nói với tôi rằng bà đã thay đổi nhưng bây giờ tôi mới thật sự tin vào điều đó.

Để bà ấy tiếp bạn của mình còn tôi thì quay lại với chị Lan, Tôi nhìn gương mặt của chị biến sắc nhưng khi tôi lại thì chị ấy liền Giả vờ cười nói:

– San này, hai vợ chồng chị có việc bận nên xin phép về sớm em nhé.

– Sao thế ạ? Có chuyện gì mà nhìn chị lo lắng thế chị?

– À, chuyện bên nhà chồng chị ấy mà, em đừng có lo, chị về sớm rồi có gì chị qua với em sau nha.

– À, dạ. Vậy chị về đi, em cũng đang chờ anh Dũng về đây ạ.

– À, ừ. Vậy chị đi cái nha.

Nhìn dáng vẻ hai vợ chồng chị ấy gấp gáp

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.