Tôi không biết tôi đã khóc tới bao giờ, chỉ biết mưa cứ xối xả tuôn vào mặt vào người tôi khiến cả người tôi ướt sũng...
Không biết, anh có lạnh không? Không biết anh đã về chưa hay vẫn đi bộ...
Không biết, anh đã ngừng khóc chưa...
Còn tôi thì chưa...
Xin lỗi anh... Xin lỗi anh...rất nhiều!
Một chiếc Limousine đen bóng quen thuộc tiến đến đỗ trước mặt tôi. Cửa xe mở ra, là Vũ...
Anh cầm một chiếc ô màu đen, anh đi tới trước mặt tôi, dương cao tán ô ra che mưa cho tôi.
"Sao vợ yêu lại ngồi một mình ở đây thế, mưa to như thế này, em không lạnh sao? "
Tôi ngước đôi mắt đỏ ngầu của mình lên, Vũ không biểu hiện một sắc thái nào ra ngoài gương mặt mình.
Tôi bỗng dưng... cảm thấy chán ghét bản thân mình, chán ghét cuộc sống này vô cùng...
Tôi không muốn ở bên người đàn ông này, hàng vạn chữ không xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng rồi sao chứ? Chẳng phải tôi mới chính là kẻ phản bội sao?
"Vợ yêu? Em không ổn à? "
Vũ lại một lần nữa cất lời hỏi han tôi.
Loading...
Tôi không nói gì, đứng dậy, đi một cái máy vào trong oto.
Cửa xe đóng lại, chúng tôi không nói với nhau một lời nào, tôi cũng không thắc mắc vì sao anh lại biết tôi ở đây mà đến, tôi cũng chẳng quan tâm sắc mặt anh hiện giờ ra sao. Anh đã biết bao nhiêu chuyện rồi? Anh có giận tôi không? Tất cả đều không quan trọng nữa, vì tôi đã buông xuôi rồi!
Tất cả những gì trong đầu tôi giờ đây chỉ toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-len-giuong-nao/1506647/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.