🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Những ngày sau đó, tôi như bị giam lỏng bơi căn nhà này, có lúc tôi thấy khó thở, muốn dậy sớm ra ngoài chạy bộ hít thở không khí trong lành cũng bị đám vệ sĩ kia cản lại, họ nói nếu không có mệnh lệnh của Vũ tôi sẽ không được ra ngoài.

Tôi thở dài, cố gắng xin Vũ mãi anh ấy mới cho tôi được quyền ra ngoài với điều kiện là lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo.

Cảm thấy mình giống hệt tòng phạm làm ra chuyện tày trời vậy, đến việc đi ra ngoài thôi mà tôi cũng phải xin phép. Ở Đức đâu có vậy? Ít ra tôi còn được thoải mái đi ra đường. Tưởng về Việt Nam tôi được tự do, nhưng không, Vũ làm vậy chẳng khác nào xây nhà tù cho tôi ở.

Nhiều lần tôi cũng thắc mắc tại sao về nước tôi lại phải ở nhà mà không được đi đâu, Vũ chỉ nói dạo này có nạn buôn bán trẻ em nhiều, sợ tôi mới về nước chưa quen lại bị lạc mất con

Tôi cũng không dám phản bác lại Vũ, phản bác thế nào khi tôi chẳng có tiếng nói nào? Rồi tôi cũng sẽ bị anh ấy vặn lại bởi những lý lẽ như : em tự đòi về nước, rồi tôi đã cố gắng cho em về đây,... vân vân và mây mây....

Tôi thở dài, thôi xin được ra ngoài là tốt rồi. Tôi cũng chẳng mong gì hơn nữa.

Tới ngày thứ ba, tôi xin Vũ ra ngoài đi siêu thị mua ít đồ chơi và đồ cá nhân cho bảo bối. Chỉ riêng việc ấy thôi mà Vũ cho 10 tên đàn ông cao to lực lưỡng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-len-giuong-nao/1506597/chuong-172.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Chú Ơi! Lên Giường Nào
Chương 172: Bảo Bối Muốn Được Đi Công Viên
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.