Lời chú nói cứ vang đi vang lại trong đầu tôi, tôi cứ ngỡ như là mình đang nằm mơ. Nếu đây thực sự là một giấc mơ, tôi sẽ ước mình không bao giờ tỉnh lại. 
Thậm chí, tôi tự lấy tay véo mình một cái thật đau để xác định liệu đây có phải thực tế hay không? Vành mắt tôi đỏ hoe, tôi đưa tay quệt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má của mình, nhưng càng lau nó lại càng chảy nhiều hơn. Cuối cùng, tôi không kìm nén nổi mà bật khóc tu tu. Tôi yêu đơn phương chú mười mấy năm trời, nuốt mọi đắng cay đau khổ im lặng dõi theo chú, cuối cùng cũng được đáp lại. Tôi vừa hạnh phúc lại vừa bất ngờ, cái tôi không thể ngờ là chú cũng yêu tôi. Có lẽ chú và tôi đều giống nhau, đều phải kìm nén tâm tư tình cảm của mình. 
Thấy tôi khóc, chú vội vàng đứng dậy, sáp lại gần tôi, đưa tay lau nước mắt cho tôi. Chú cũng buồn lắm, có lẽ buồn bởi vì khiến tôi khóc. 
"Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi... Xin em... đừng khóc. " 
Trong lòng tôi đang kích động thì nghe thấy chú xưng anh, em. Nói thật là tôi vẫn không quen, tôi ngước đôi mắt đầy nước của mình lên nhìn chú. 
"Điều đầu tiên, chú không được xưng anh em với tôi nữa, khi nào tôi cho phép mới được. Nghe không quen. " 
"Ừ anh... À, chú biết rồi, chú xin lỗi Vy. " 
Tôi quay mặt vào trong tường, dù nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không giấu nổi khóe miệng đang nhếch lên. Tôi giả vờ ho ho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-len-giuong-nao/1506469/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.