Nhưng rồi không biết có duyên hay nghiệt duyên nữa, đến buổi sáng ngày hôm sau thì Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch đã đưa Nguyệt Y đến trường, vừa đến trường đã gặp Tần Khả Kiều ở đây. Không chỉ vậy mà trên tay của cô ta còn cầm theo một bó hoa nữa chứ.
Ngay khi gặp Nguyệt Y còn vui vẻ bước đến, nhưng con bé liền sợ hãi mà trốn ngay sau lưng của Hoắc Ninh Tuyết, hiển nhiên Tần Khả Kiều nhận ra rồi, cô công chúa của Hoắc gia, đã từng chạm mặt ở trung tâm thương mại đây mà, làn sao mà không nhận ra cơ chứ!
Nhưng điều kì lạ là tại sao Hứa Dịch và Nguyệt Y lại đi cùng cô kìa… Mà khoan đã… Cậu nhóc hôm qua nói gì chứ? Mẹ của Nguyệt Y tên là Hoắc Ninh Tuyết á? Họ Hoắc lại còn tên Ninh Tuyết thì ở Nhâm thành này chỉ có một người thôi… Chính là vị trưởng công chúa của Hoắc gia đây.
Bây giờ Tần Khả Kiều còn bắt gặp ba người họ đi với nhau, lẽ nào…
- Hoắc tiểu thư, cô cũng có quen biết với Y Y sao? Xin giới thiệu một chút, tôi là mẹ của Y Y.
Đến đây Hoắc Ninh Tuyết liền lục lọi cái gì đó ở trong túi xách, giây sau đó thì cô liền ném một tờ giấy vào mặt của Tần Khả Kiều, nhàn nhạt, nói:
- Mở to mắt ra mà xem, tôi mới là mẹ của Hứa Nguyệt Y!
Đến đây Tần Khả Kiều cũng cầm tờ giấy lên xem, đó là… Hộ khẩu?
Còn là bản photo nữa chứ, hiển nhiên chủ hộ khẩu không phải là Hứa Dịch mà là Hoắc Ninh Tuyết, quan hệ với chủ hộ là mẹ - con, phía dưới ghi rõ tên của Hứa Nguyệt Y, trang phía sau mới đến chồng là Hứa Dịch. Nhờ có tờ giấy này thì mới biết địa vị của Hứa Dịch ở nhà này thấp thật đó.
- Cô… Là vợ sau của Hứa Dịch? Mẹ kế của Y Y?
- Sửa lại đi, tôi là mẹ của Y Y, không phải mẹ kế. Ok?
Tần Khả Kiều nhìn sang Hứa Dịch nhưng anh không có ý kiến gì, hay nói đúng hơn là không dám có ý kiến gì, mà anh cũng chẳng có ý kiến gì với câu nói này, vì vợ anh nói đúng mà, Hoắc Ninh Tuyết là mẹ của Y Y, không phải mẹ kế.
Sau đó Tần Khả Kiều lại nhìn xuống Nguyệt Y vẫn đang bám víu lấy Hoắc Ninh Tuyết, con bé xem cô như là một chỗ dựa cực kỳ an toàn, còn bản thân thì phải dốc sức bám lấy, hoàn toàn khác biệt khi ở với cô ta.
Lúc này Tần Khả Kiều chỉ cười nhạt, sau đó muốn đưa bó hoa cho Nguyệt Y, nhưng đã bị Hoắc Ninh Tuyết giữ lại, cô trực tiếp ném bó hoa xuống đất rồi đá đi, ánh mắt hoàn toàn không vui nhìn thẳng vào Tần Khả Kiều, nói:
- Tần Khả Kiều, cô làm gì vậy?
- Hoắc Ninh Tuyết, câu này tôi phải hỏi cô mới đúng. Hoa tôi tặng con gái, cô đang làm gì vậy?
- Ha, nực cười, con gái? Đến cả chuyện con gái mình dị ứng với phấn hoa mà cũng không biết? Tần Khả Kiều, cô làm mẹ cái kiểu gì vậy hả?
Nghe đến đây thì Tần Khả Kiều cũng khựng lại, ánh mắt có chút tội lỗi nhìn về phía của Nguyệt Y. Bất chợt lúc này Hứa Dịch mới nhớ đến một chuyện, anh nghe Hoắc Ninh Tường nói trước kia Hoắc Ninh Tuyết rất thích cắm hoa, nhưng từ khi anh và Nguyệt Y xuất hiện thì anh chưa từng nhìn thấy cô cắm hoa bao giờ, lúc đầu anh còn tưởng Hoắc Ninh Tường chỉ đang nói đùa.
Nhưng hóa ra Hoắc Ninh Tuyết không cắm hoa là vì biết Nguyệt Y dị ứng với phấn hoa sao? Còn tại sao cô biết thì anh không muốn hỏi… Có những việc thật lòng muốn biết thì sẽ biết thôi, còn có những việc nếu đã không muốn biết thì cho dù có bày ra trước mặt cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy.
- Y Y, con dị ứng với phấn hoa sao không nói với mẹ? Chẳng phải trước kia con vẫn luôn nói thích hoa mẹ tặng sao?
- Gì chứ?
Cả Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch liền đồng thanh, mặc dù Hứa Dịch cũng chỉ mới biết con gái dị ứng phấn hoa cách đây ba năm, tức là khi đó Nguyệt Y mười tuổi, nhưng mà chuyện con bé nói thích hoa của Tần Khả Kiều tặng á? Vậy sau đó thì sao?
Khi này Nguyệt Y đưa mắt nhìn Tần Khả Kiều, sau đó con bé lại nhìn Hoắc Ninh Tuyết, rồi đột nhiên con bé lại run rẩy nói:
- Là bác sĩ ở phòng y tế đã đưa thuốc cho con… Mỗi khi… Mỗi khi nhận hoa xong… Con sẽ vào phòng… Vào phòng uống thuốc…
Tần Khả Kiều lúc này giống như nhớ lại chuyện gì đó, đúng rồi, mỗi khi Nguyệt Y nhận hoa xong đều sẽ vui vẻ ôm hoa vào phòng, còn nói rằng muốn đặt hoa ở nơi đẹp nhất trong phòng mình nữa. Khi đó cô ta nghĩ con gái rất vui vẻ, ai mà có ngờ con gái lại chịu bao nhiêu đau đớn chứ.
- Lần đó khi cha về nhà, thấy con ngất ở giữa nhà là sao?
- Là… Là con hết thuốc… Muốn ra ngoài hiệu thuốc mua, nhưng người ta không bán…
Hứa Dịch nghe xong liền hít một hơi thật sâu cố gắng giữ bình tĩnh, nếu như anh không bình tĩnh thì chắc anh sẽ đánh chết Tần Khả Kiều mất.
Tuy nhiên, anh còn chưa kịp đánh thì Hoắc Ninh Tuyết đã lạnh lùng bước đến, vung tay đánh Tần Khả Kiều một cái *CHÁT* đầy vang vọng. Cái đánh của cô cũng khiến cho nhiều chú ý, ngay cả Tần Khả Kiều cũng đứng đực ra đầy khó hiểu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]