Cũng không biết là vì khóc nhiều quá nên Nguyệt Y ngủ thiếp đi, hay đêm qua con bé không ngủ được nên đã ngủ thiếp đi nữa.
Đợi đến khi Hứa Dịch vào phòng để đưa thức ăn cho Hoắc Ninh Tuyết thì đã thấy con gái đang ngủ trong vòng tay của cô, anh có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó Hoắc Ninh Tuyết cũng nhẹ nhàng đặt Nguyệt Y nằm xuống giường, rồi kéo anh ra ngoài nói chuyện, khi này thì Hứa Dịch vẫn chưa hiểu cô muốn nói gì, nhưng vẻ mặt của cô rất nghiêm túc.
- Hứa Dịch, chú thích con trai hơn con gái sao?
- Sao lại nói vậy?
- Y Y nói rằng mẹ ruột của con bé nói... Nếu con bé là nam thì chú sẽ về nhà thường xuyên hơn.
Hứa Dịch nhắm nghiền hai mắt, thở dài một tiếng rồi cùng Hoắc Ninh Tuyết ngồi xuống. Đến đây thì anh mới bắt đầu kể lại.
Mẹ của Nguyệt Y, cũng chính là vợ cũ của anh - Tần Khả Kiều, khi cô ta sinh Y Y thì cũng chỉ mới có hai mươi mốt tuổi mà thôi, vẫn còn trẻ và ham chơi, còn Hứa Dịch khi đó đã hai mươi sáu, hai mươi bảy rồi, đã ở cái độ tuổi có sự nghiệp và tập trung cho sự nghiệp quá nhiều, vì thế nên anh có hơi bỏ bê họ, anh nhận rằng anh sai.
Tuy nhiên, anh vẫn tranh thủ hết những khoảng thời gian anh có để về nhà, có khi ba ngày liền anh không ngủ chỉ đổi lại bốn tiếng về nhà với vợ con, nhưng khi anh về nhà thì lại thấy Tần Khả Kiều đang ngoại tình với người đàn ông khác. Anh nhìn con gái ngây thơ vẫn còn chưa hiểu chuyện, nếu như anh ly hôn ngay vào thời điểm đó thì quyền nuôi con sẽ thuộc về Tần Khả Kiều, cho nên anh phải nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn được vài năm thì công việc của anh lại gặp trục trặc, nên anh không thể ly hôn được, vì anh không muốn con gái cùng anh chịu khổ, còn Tần Khả Kiều thì vẫn hiên ngang qua lại với nhân tình. Đến một lúc anh và cô ta cãi nhau một trận quá lớn, tình thế không thể cứu vãn được nữa, anh quyết định ly hôn, sau đó liền quay về Nhâm thành.
Hiển nhiên Tần Khả Kiều làm sao có thể buông tha dễ dàng vậy chứ, thanh xuân của cô ta đâu phải bỏ phí được. Cô ta nhất quyết đòi quyền nuôi Nguyệt Y, còn không thì phải bồi thường tiền ly hôn cho cô ta, khi đó Hứa Dịch đành phải hỏi mượn cha ruột của mình là Hứa Đàm, nhưng ông ấy chỉ nhìn anh, sau đó lại nói:
- Từ đầu cha đã nói con nhỏ đó không phù hợp rồi kia mà.
Hứa Dịch vốn dĩ là người không thích đôi co, hơn nữa bây giờ anh cũng lớn rồi, còn có thêm Nguyệt Y nữa, anh càng không muốn tranh giành hay làm cái gì đó nữa, nên anh quyết định đem bán hết tài sản của mình để bồi thường phí ly hôn cho Tần Khả Kiều. Rồi cùng Nguyệt Y và một chút phí ít ỏi để quay về Nhâm thành.
May mắn là trong khi anh ở nước ngoài có quen với vài người học trò, thì họ đã giới thiệu anh vào trường Đại học Đế Đô làm giáo sư, nhưng cuối cùng vẫn vướng bận Nguyệt Y nên anh có chút do dự... Cho đến khi gặp cô.
Hoắc Ninh Tuyết nghe xong câu chuyện của anh cũng chỉ biết nhíu mày, nếu so ra thì người mẹ kia của Nguyệt Y thật sự là chẳng ra gì cả. Còn Hứa Dịch thì quá tâm sự nghiệp nên khiến vợ con có cảm giác bị bỏ rơi, anh cũng có lỗi chứ không phải hoàn toàn vô tội, thảo nào Y Y lại có ám ảnh tâm lý lớn như vậy.
- Ninh Tuyết... Y Y có vẻ rất tin tưởng em.
- Còn phải nói sao, em là mẹ của Y Y đó. Mà hôm qua chú thua rồi, chú phải gọi em là "vợ", nhớ chưa?
Hứa Dịch bật cười một tiếng, anh đưa ánh mắt có chút vui vẻ nhưng cũng có chút phức tạp nhìn cô, nhỏ giọng nói:
- Anh biết rồi, vợ.
- Ngoan lắm, tối nay lại thưởng cho chú.
- Anh từ chối!
- Hứa Dịch!
Sau đó là Hứa Dịch và Hoắc Ninh Tuyết lại chí chóe với nhau ở trong bếp, tình yêu có thể chỉ vừa mới chớm nở thôi, nhưng mùa xuân sắp đến rồi, hoa cũng sắp nở đẹp rồi... Cũng có thể thu hoạch rồi... Nhỉ?
[...]
Sau khi ăn sáng xong thì Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch lại cùng nhau ngồi xem phim, đương nhiên là không thể ngồi bình thường được rồi, bây giờ người ta đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng đó, cho nên Hoắc Ninh Tuyết bây giờ đang ngồi trong lòng của Hứa Dịch, lâu lâu còn hôn anh nữa chứ.
Đột nhiên lúc này cô lại nhìn anh, nói:
- Phải rồi chú, chú có mang theo hộ khẩu không?.
- Có, làm sao?
- Vậy tốt quá rồi, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nha.
Hứa Dịch đang ăn một miếng trái cây cũng bị sặc, anh đưa ánh mắt ba phần kinh ngạc bảy phần như ba nhìn cô, nhưng Hoắc Ninh Tuyết lại cười rất vui vẻ, sau đó còn đưa tay xoa xoa bụng, nói:
- Hôm qua chú rót nhiều như vậy, lẽ nào chú không tính chịu trách nhiệm sao? Chú không tính cưới em à?
- Em... Không định nói với gia đình sao?
- Vì đảm bảo tính mạng cho chú và em, tiền trảm hậu tấu là tốt nhất. Chú à, chúng ta nên liều một chút, liều ăn nhiều mà.
Hứa Dịch cả đời chưa từng gặp trường hợp nào như vậy, anh sống cả đời có nguyên tắc, tự nhiên vớ phải đứa liều là sao vậy nhỉ? Lạ đời...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]