Chương trước
Chương sau
Tan học về nhà Hoắc Ninh Tuyết đã thấy Nguyệt Y đang ngồi ở sofa và ăn trái cây, còn Hứa Dịch thì lại ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, đầu tiên thì cô sẽ vào nhà ôm lấy con gái, hôn con gái trước, hiển nhiên Nguyệt Y cũng ôm cô, hôn lại cô, nhưng cả hai người đều phải giữ im lặng.

Sau khi ôm hôn nhau xong thì Hoắc Ninh Tuyết lại len lén đi vào bếp, nhưng cô còn chưa khiến anh giật mình thì Hứa Dịch đã nói:

- Em rửa tay đi rồi vào ăn cơm.

Gương mặt nhỏ của Hoắc Ninh Tuyết méo xệch, cô liền nhìn anh, bĩu môi nói:

- Sao chú biết em về rồi.

Hứa Dịch liền cười một cái, anh chỉ tay vào cánh cửa, còn nói:

- Ở trước cửa em treo chuông gió kìa, em quên rồi à.

Lúc này Hoắc Ninh Tuyết liền bực tức, ngày mai cô sẽ tháo cái chuông đó xuống mới được. Nhưng rồi lúc này thì cô lại nhìn những món anh nấu, tuy rằng tài nghệ nấu ăn của Hứa Dịch không phải quá ngon, nhưng ít nhất là không phải quá tệ, ăn rất được đó, nhìn mấy món anh nấu, sau đó lại nhìn anh, rồi cô lại nói:

- Món ngon y như người nấu vậy.

Hứa Dịch cũng nhìn cô, sau đó còn gõ vào trán cô một cái, cũng thúc giục cô nhanh chóng đi rửa tay rồi vào ăn tối, nhưng lúc này Hoắc Ninh Tuyết lại muốn làm nũng, cô liền bước đến, cố ý ôm lấy hông của anh, sau đó chu chu môi, nói:

- Hôn em đi.

- Hoắc Ninh Tuyết, Y Y đang ở bên kia.



- Đã nói đừng gọi tên cúng cơm của người ta rồi mà. Ngoan, gọi "em yêu" đi nào.

Hứa Dịch nhìn cô rồi bất lực thở dài, cuối cùng anh vẫn phải cúi xuống hôn nhẹ lên môi của cô một cái, thấp giọng nói:

- Em yêu, đi rửa tay, ăn cơm.

Nghe được câu nói mình mong muốn thì Hoắc Ninh Tuyết cũng vui vẻ hẳn ra, nhưng trước khi buông anh ra thì cô còn hôn anh thêm một cái rồi mới tung tăng đi lên phòng. Khi anh nhìn lên thì đã thấy Vương Yên Cảnh đứng chết trân ở đó, lúc này cô bé liền giả vờ mù, rồi lại lẩm bẩm, nói:

- Mù rồi, mù rồi, mù rồi, không thấy gì hết, không thấy gì hết, đừng hỏi, đừng hỏi tui nha.

Hiển nhiên Hoắc Ninh Tuyết không ngại, Vương Yên Cảnh không ngại thì người ngại sẽ là Hứa Dịch. Anh chỉ biết thở dài một tiếng ở trong lòng, xem ra chuyện này vẫn còn dài lắm, anh phải tập quen dần thôi.

Đợi khi cô quay lại thì mọi người cũng đã ngồi vào bàn ăn, nếu là bình thường thì Hoắc Ninh Tuyết và Vương Yên Cảnh sẽ ngồi cùng một bên, còn Hứa Dịch và Nguyệt Y sẽ ngồi cùng một bên, nhưng hôm nay thì cô lại cố ý muốn ngồi bên cạnh anh, còn Nguyệt Y thì lại "muốn" ngồi bên cạnh dì Yên Cảnh, nên cả hai đã đổi chỗ với nhau. Sau khi đổi chỗ xong thì Hoắc Ninh Tuyết còn nhìn Hứa Dịch cười một cái, còn anh cũng chỉ biết bất lực nhìn cô thôi, cái con lươn chúa này đúng là biết bày trò thật đó.

Bữa ăn cứ như thế mà bắt đầu được diễn ra trong sự ngứa mắt của Vương Yên Cảnh và nụ cười của Nguyệt Y, nhìn cảnh tương Hoắc Ninh Tuyết lúc nào cũng bảo Hứa Dịch phải nói chuyện nhẹ nhàng hơn, nhỏ giọng lại, không được gọi tên cúng cơm, rồi phải gọi cô là "Em yêu", "Bảo bối" hay thậm chí "Mẹ của Y Y" nữa chứ, đến đây rồi thì Vương Yên Cảnh chỉ muốn ăn cho xong rồi đi lên phòng, nhưng hôm nay cơm canh sao khó nuốt thế chứ.

Còn Hứa Dịch thì bị cô nàng nào đó làm cho ngượng hết cả mặt, đến nuốt cũng nuốt không trôi cơm, anh thật sự sắp chết rồi. Nhưng Hoắc Ninh Tuyết là hoàn toàn không biết ngại là gì!

Không chỉ vậy, buổi tối đó Nguyệt Y còn rất tự giác khi nói muốn ngủ một mình, hiển nhiên thì Hoắc Ninh Tuyết rất nhiệt huyết khi giao phòng mình lại cho con gái, còn cô thì ôm lấy gối nằm rồi cứ như thế mà chạy sang phòng của anh.

Lúc này Hứa Dịch đang tắm, còn cô thì tự mình tìm chỗ ngủ, đợi khi anh bước ra khỏi nhà tắm với một chiếc khăn quấn quanh phần dưới thì liền nhìn thấy cô đang ngồi ở trên giường, lúc này Hứa Dịch liền có chút hốt hoảng, nói:



- Sao em lại ở đây?

Riêng Hoắc Ninh Tuyết thì lại cười trộm một chút, nhưng rồi cô lại hắng giọng, "nghiêm túc" đáp:

- Y Y nói muốn ngủ một mình, nên em để lại phòng cho con bé rồi. Em cũng không tính sang đây ngủ đâu, nhưng phòng của Cảnh Cảnh bé lắm, với lại Cảnh Cảnh còn nói chuyện với bạn trai cả đêm nữa, nên em mới đến đây.

Hứa Dịch nhìn cô, còn muốn lừa anh à? Tưởng anh là Nguyệt Y dễ bị cô lừa chắc? Đúng thật là cái tính nghịch ngợm này y hệt như Vương Ngữ Ninh, mẹ nào con nấy chẳng có sai gì cả.

Còn chưa để Hứa Dịch thay quần áo thì Hoắc Ninh Tuyết lại nắm lấy tay anh, kéo anh lại, còn cố ý để anh nằm lên người mình, nhỏ giọng nói:

- Chú à, chú ở cùng một phòng với nữ nhân đó, vậy mà chú định "đi ngủ" thôi sao? Chú không muốn... Cho Y Y có em à?

- Hoắc Ninh Tuyết, nói gì vậy?

- Đã nói là đừng gọi tên cúng cơm rồi mà! Gọi "vợ " đi, ngoan, ngoan đi em thưởng cho chú.

Hứa Dịch chỉ nhìn cô rồi muốn đứng dậy, nhưng cô lại cố ý choàng tay ôm lấy cổ của anh, rồi từ từ hôn lấy môi anh, người đàn ông này còn muốn chạy á?

Nằm mơ!

Đêm nay cô phải ăn sạch người này mới được!

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.