Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ họ nghĩ Nguyệt Y chỉ là xúc động nhất thời nên mới gọi Hoắc Ninh Tuyết là "Mẹ", nhưng kể từ lần đầu tiên con bé gọi cô là mẹ thì bây giờ cũng đã qua được một tuần rồi. Nói ra thì hơi kì lạ một chút, nhưng hình như... Chính cô cũng đã quen với việc này rồi thì phải?

Những ngày đầu thì cô và Hứa Dịch còn có chút e ngại, cũng khá ngượng miệng khi xưng hô như thế với Nguyệt Y, nhưng bây giờ thì cô hoàn toàn bình thường rồi, không chỉ thế mà con bé Nguyệt Y cũng rất nghe lời cô nữa. Hôm trước Hứa Dịch đã chọn được một ngôi trường và muốn đưa con bé đi học, nhưng rồi Nguyệt Y lại khóc lẫy không muốn đi, buổi tối hôm đó Hoắc Ninh Tuyết phải dỗ dành rồi phân tích các kiểu thì cuối cùng... Nguyệt Y cũng gật đầu.

Tuy nhiên, con bé vẫn có điều kiện. Và điều kiện của Nguyệt Y chính là vào ngày đầu đi học thì cả "Cha và mẹ" tức là Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch phải đưa cô bé đến trường, ban đầu Hứa Dịch còn có chút e dè, nhưng Hoắc Ninh Tuyết lại đồng ý. Dù sao thì ở ngôi trường đó chắc cũng không có ai quen biết đâu nhỉ, nếu như vậy thì không sao rồi. Đến người khó xử là Hoắc Ninh Tuyết cũng đồng ý thì anh có lý do gì mà từ chối đây?

Và như vậy là chuyện đi học của Nguyệt Y cũng đã được quyết định xong.

Buổi sáng hôm nay thì Hoắc Ninh Tuyết không có tiết học nên cô quyết định ở nhà chơi với Nguyệt Y, còn Hứa Dịch thì đi dạy, Vương Yên Cảnh cũng đi chơi với bạn rồi. Ở trong ngồi nhà lớn chỉ còn lại có hai "mẹ con" nên cô cũng muốn bày trò gì đó cho Nguyệt Y chơi, nhưng con bé rất ngoan ngoãn ngồi nhìn cô rồi mỉm cười, cô cũng không biết nên làm gì nữa, bất chợt cô lại nghĩ đến một việc này.

- Y Y nè, con có muốn học trước một chút không? Dù sao thì tuần sau con cũng đi học rồi, mà sợ rằng con sẽ khó theo kịp các bạn đó, để mẹ dạy con trước nha?

- Vâng ạ.

Sau đó thì một mẹ một con gái ngồi lại để cùng nhau học, nhưng Hoắc Ninh Tuyết phải công nhận rằng IQ của Y Y không đùa được đâu, con bé rất giỏi và nhanh nhạy với các con số, hoàn toàn làm đúng hết những bài tập mà cô giao cho. Tuy nhiên đến những môn như văn thì con bé lại mãi không làm được, hỏi ra mới biết con bé không thích học những môn nhàm chán này, xem ra thì tương lai của Nguyệt Y đã được định xong luôn rồi.

- Vậy Y Y thích gì nhất?

- Con thích mẹ nhất.

Dù Hoắc Ninh Tuyết không biết rằng "Mẹ" ở đây là cô hay là người mẹ kia của con bé, nhưng dù sao cũng vui rồi, ít nhất thì cô không sợ con bé sẽ bị lùi lại vì học hành. Hơn nữa cô cũng nhìn ra, hình như Nguyệt Y rất thích vẽ vời nữa, nếu như tập trung phát triển thì chắc chắn tương lai của Nguyệt Y sẽ rất tươi sáng.

Trong khi hai người vẫn còn đang chơi với nhau thì điện thoại của Hoắc Ninh Tuyết lại đổ chuông, cầm lên xem thì là Thang Phong, cô có chút mỉm cười, hiển nhiên biểu hiện đó cũng lọt vào mắt của Nguyệt Y rồi, con bé vẫn không nói gì mà chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đó.

Hoắc Ninh Tuyết thấy con bé cũng không cản trở gì liền bắt máy.



- Học trưởng, em nghe đây ạ.

- [Tuyết Tuyết, chiều nay em về sớm đúng không? Sau khi em tan học thì chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé?]

- Xem phim ạ? Được chứ, chiều nay em cũng định hẹn anh đi ăn đó.

Có vẻ như Nguyệt Y nghe hiểu rồi, ngay lúc này còn bé liền đưa tranh mình vẽ lên cho Hoắc Ninh Tuyết xem, còn lớn giọng nói:

- Mẹ! Mẹ xem con vẽ có đẹp không?

Hoắc Ninh Tuyết lúc này có hơi lúng túng, ở đầu dây bên kia thì Thang Phong cũng im lặng một lúc, nhưng sau đó cô liền quay lại với Nguyệt Y, mỉm cười nói:

- Đẹp, đẹp lắm, Y Y ngoan, ở đây chơi nha, mẹ có việc phải nói chuyện với bạn đã.

Sau đó Nguyệt Y cũng ngoan ngoãn gật đầu, đến khi đi đủ xa thì Hoắc Ninh Tuyết mới giải thích cho Thang Phong hiểu. Khi nghe xong lời giải thích thì Thang Phong còn bật cười, nói:

- [Anh còn tưởng là Tuyết Tuyết giấu anh sinh em bé đó chứ.]

- Làm gì có chuyện đó chứ, nếu em mà sinh em bé thì sẽ báo cho anh đầu tiên, còn lấy hồng bao nữa mà.

Nói chuyện với Thang Phong xong thì Hoắc Ninh Tuyết cũng tắt máy rồi cười dịu dàng, vậy là chiều và tối nay cô sẽ đi hẹn hò với người mình thích... Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là cô thấy vui vẻ rồi.

Nhưng kì lạ thật đó, đứa nhỏ Nguyệt Y này từ nãy đến giờ vẫn ngoan ngoãn, sao lại gọi "Mẹ" đúng lúc vậy chứ... Cái này là vô tình hay cố ý đây?

Rồi Hoắc Ninh Tuyết lại nhìn vào ánh mắt vô tội của Nguyệt Y, thôi thì chắc là vô tình rồi, đứa bé nhỏ như vậy thì làm gì có chuyện cố ý chứ, cô đúng là xem phim nhiều quá rồi.



Rồi thì sau đó Hoắc Ninh Tuyết và Nguyệt Y vẫn tiếp tục chơi với nhau, hiển nhiên cô vẫn dạy Nguyệt Y làm bài, sau đó lại tự sáng tạo ra trò chơi để cùng chơi.

Mãi cho đến khi Vương Yên Cảnh và Hứa Dịch quay về nhà thì cô mới nhìn hai người họ, nói:

- Chú Hứa, Cảnh Cảnh, chiều nay con sẽ không ăn cơm đâu, mọi người khỏi chờ cơm con nhé. Con có hẹn rồi ạ.

- Chị hẹn với học trưởng sao? Hai người đi hẹn hò à?

Một câu nói vô tình của Vương Yên Cảnh lại làm cho Hứa Dịch và Nguyệt Y phải chú ý, con bé ngây thơ còn nghiêng đầu, hỏi:

- Dì Cảnh Cảnh, hẹn hò là gì vậy ạ?

- Hẹn hò chính là hai người yêu nhau rồi đi chơi riêng đó, không gian vô cùng lãng mạn, có khi còn là hô... Ưm!

Còn chưa đợi Vương Yên Cảnh nói hết thì Hoắc Ninh Tuyết đã chặn miệng con bé đó lại rồi, sau đó cô còn lườm Vương Yên Cảnh một cái, nói:

- Y Y còn nhỏ, em nói linh tinh cái gì vậy.

Vương Yên Cảnh cũng chỉ gãi gãi đầu, rồi lại thôi. Lúc này Hứa Dịch còn đang muốn nói gì đó, nhưng vẫn là không nói được. Thế là lại thôi... Đây là quyền riêng tư của cô mà, anh cũng không phải cha của cô, đâu có quyền nói gì chứ.

- Nếu như về trễ quá thì gọi chú... Chú sẽ đến đón.

- Vâng, cảm ơn chú Hứa.

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.