Từng hạt tuyết trắng cứ rơi lả tả ngoài cửa sổ, tháng 11 đã qua hơn một nửa.
Đâu phải là An Linh không chịu về nhà, cuối tuần nào cô cũng về, còn ngủ lại nữa mà, ngày mốt đã là thứ 7 rồi không ngờ "hoàng a mã" của cô lại nhớ con gái đến không chờ được mà sử dụng chiêu này.
Một bàn tròn lớn đầy những món ăn ngon, hơn một nữa toàn là đồ An Linh thích ăn.
"Nào nào hiếm có dịp tụ họp đủ như này, phải uống vài ly chứ, Thư Lẫm..." Vừa nói ba An vừa ra hiệu cho người giúp việc đi lấy rượu nhưng ngay lập tức bị mẹ An ngắt lời còn lên tiếng cảnh cáo: "An Tần Lĩnh, ông đám động đến một giọt rượu, đêm nay cầm chăn ra ngoài đường ngủ" mẹ An gương mặt không chút gợn sóng nhưng lời nói đủ làm cho ba An khiếp sợ, ý định muốn uống vài ly rượu của ông cũng tan tành.
Phía đối diện, ừ thì...An Linh cũng giận đó nhưng không đáng kể, cô bị đồ ăn ngon làm mờ mắt rồi, thật ra An Linh cũng dễ dỗ dành lắm chỉ cần cho cô đồ ăn ngon thôi thì tức giận đến mấy cũng tan biến thôi.
An Linh không để ý đến ba mẹ ở bên kia, cô đang ngắm một miếng sườn xào chua ngọt trên dĩa, vừa định vươn đũa ra gắp thì bàn lại xoay chỗ khác.
Lập tức giọng nói nghiêm khắc của An Quân Thụy vang lên: "An Quân Phong!"
Bàn tay nhỏ xíu của An Quân Phong lập tức rụt lại, nhảy xuống ghế chạy qua ôm chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-em-yeu-anh-/3738091/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.