Choảng
“ Chú ơi,…”
Vừa nghe thấy tiếng đổ bể Hứa Tri Ý lập tức từ trong nhà vệ sinh chạy ra, nhìn thấy cái đèn ngủ rơi xuống vở một góc còn Khương Từ Diễn thì đang lụi cụi mò mò mẩn mẩn, khiến cô lo lắng chạy đến đỡ lấy anh, sau khi kiểm tra mới lên tiếng.
“ May quá, không bị thương “
Hứa Tri Ý đỡ người đàn ông ngồi lại lên giường, cô thì vẫn còn đang có chút kinh sợ trên gương mặt còn anh lại nhàn nhã như không có chuyện gì, gương mặt đó vẫn luôn giữ được nét lạnh lùng, sát phạt dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, khóe môi Khương Từ Diễn cong nhẹ lên, anh đan tay mình vào tay cô.
“ Đừng lo lắng, tôi cũng đâu phải là con nít “
Hứa Tri Ý bĩu môi, đúng là người đàn ông của cô không phải con nít, bình thường người con nít nhất trong nhà có lẽ chính là cô nhưng đó là chuyện của trước đây bây giờ Khương Từ Diễn không thể nhìn thấy, chỉ cần là một hành động nhỏ của anh cũng khiến cô đứng ngồi không yên, trước đây Khương Từ Diễn đã chăm sóc cho cô rồi từ nay cô muốn bản thân cũng có thể chăm sóc tốt cho anh như cách anh đã làm với mình.
“ Sau này chú cần gì thì nói với em, chú đừng để bản thân bị thương nhé “
“ Được rồi nhóc con, em lo cái gì, tôi chỉ là không nhìn thấy thôi mà, tôi vẫn có thể tự lo cho mình được “
Lời nói phát ra từ miệng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-bo-em-ve-roi/3487857/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.