Chương trước
Chương sau
Mùng một tết Âu Dương Chính Thiêm cùng Ân Thiên Ngọc đến thăm Âu phu nhân, thấy con trai và con dâu tương lai đến bà mừng rỡ ra đón, cũng đã chuẩn bị đồ ăn cả thảy chỉ chờ con dâu bà thôi.

- Mẹ

Cả hai đồng thanh cất tiếng, dù Ân Thiên Ngọc còn ngại xưng hô như thế nhưng sớm muộn cũng gọi Âu phu nhân là mẹ.

- Con dâu mẹ đến rồi

Bà khoác tay con dâu vào phòng bếp, ai đó đứng sững người bị bỏ một xó bên ngoài, anh cũng là con trai của Âu phu nhân mà, đúng là phân biệt đối xử, anh cảm thấy mình sẽ bị mẹ và con dâu bắt tay ức hiếp.

Từ bên ngoài Hoan Diền đi vào, thấy anh đứng trước nhà thì đến khoác tay anh, Âu Dương Chính Thiêm giật mình theo phản xạ giật tay ra, ánh mắt chán ghét nhìn Hoan Diền sau đó anh bỏ đi vào bên trong phòng bếp cùng mẹ và bạn gái, Hoan Diền cũng theo sau.

- Bác gái, năm mới vui vẻ

- Hoan Diền đến chơi sao

- Dạ

Âu phu nhân thấy Hoan Diền như âm hồn không tan cứ bám theo con trai bà suốt, bà sợ sẽ mất đi con dâu bảo bối này nhưng khách đến nhà đuổi thì quá kì.

Trên bàn ăn Âu Dương Chính Thiêm ngồi lột từng vỏ tôm, lấy thịt cua cho cô, Âu phu nhân biết Ân Thiên Ngọc thích ăn gà rán nên còn đặc biệt mua gà rán ở thương hiệu nổi tiếng về cho con dâu ăn.

- Mẹ có mua cho con món gà rán nè, ăn có sức cho mẹ đứa cháu bồng

Nghe lời Âu phu nhân, Ân Thiên Ngọc suýt sặc, cô còn trẻ lắm mới mười tám thôi mà Âu phu nhân muốn bồng cháu, cô nở một nụ cười gượng gạo.



- D-dạ

Thấy cô không phản đối lời mẹ mình, Âu Dương Chính Thiêm nở một nụ cười nhẹ trên môi, Hoan Diền thấy cảnh gia đình hạnh phúc như này cô ta rất ghen tỵ, nếu như có được Chính Thiêm thì tốt biết mấy được anh yêu thương, được Âu phu nhân hết mực cưng chiều, nhưng cô ta đâu biết tình yêu thương cưng chiều đó hai người chỉ dành riêng cho Ân Thiên Ngọc.

- Ngọc, Thiêm đối xử với em tốt thật đó

Ân Thiên Ngọc cười nói lại:

- Đúng rồi, bạn trai em thì phải cưng chiều em chứ, chị mau mau kiếm người cưng chiều chị như Chính Thiêm chiều em đi.

Hoan Diền đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói, Ân Thiên Ngọc muốn cô ta không mặt dày bám theo Âu Dương Chính Thiêm nữa.

Âu phu nhân thấy cô như vậy thì vui trong lòng, như này mới giữ được bàn trai như vậy bà mới có cháu bồng, bà cũng lớn tuổi rồi cũng muốn có cháu lắm.

Ăn xong, cả bốn người lên phòng khách, như mọi năm bà đều phát hồng bao nhưng lần nào Ân Thiên Ngọc cũng được nhiều tiền hơn Âu Dương Chính Thiêm đơn giản vì anh giàu anh có tiền cũng không cần mấy bạc lẻ của bà đâu nên bà chỉ cho Ân Thiên Ngọc nhiều hơn thôi.

Ân Thiên Ngọc mở ra thì bên trong có một xấp tiền, cô muốn loé mắt cô lấy ra xem, trời ơi mười triệu số tiền này còn nhiều hơn năm trước.

- Con cảm ơn mẹ

Ân Thiên Ngọc cười tít mắt, Âu Dương Chính Thiêm chỉ được một triệu, anh dẩu môi nhìn mẹ mình, công bằng ở đâu, aaaaa.

- Sao con chỉ có một triệu

- Mày lớn rồi, đương nhiên tiền của con dâu tao nhiều hơn.

Năm nay phá lệ bà còn phát hồng bao cho cả Hoan Diền, cô ta vui mừng nhận hồng bao trên tay Âu phu nhân rồi cảm ơn, chúc năm mới Âu phu nhân, Hoan Diền cũng mở ra xem, bên trong cũng một triệu, cũng đúng thôi cô ta là người ngoài mà.



Hoan Diền rốt cuộc thua Ân Thiên Ngọc chỗ nào mà Âu phu nhân và Âu Dương Chính Thiêm đều yêu thương, cô ta yêu anh mấy năm từ lúc anh còn chưa nhận nuôi Ân Thiên Ngọc, thanh xuân của cô ta chỉ để chờ Âu Dương Chính Thiêm đáp lại tình cảm.

Hoan Diền cất tiền vào trong túi xách, nhìn ba người họ nói chuyện vui vẻ, cô ta cảm thấy mình như một người thừa nên xin phép Âu phu nhân về, khi cô ta Âu phu nhân còn mừng ra mặt.

- Thiêm, con bé Hoan Diền mẹ thấy nó thích con lắm, mẹ sợ con bé sẽ làm hại Ngọc.

- Mẹ yên tâm cô ta dám làm hại Ngọc con sẽ không tha cho cả Hoan Gia đâu.

Sang mùng hai tết, Âu Dương Chính Thiêm đưa cô đi chơi cho thoải mái tinh thần, anh đã đặt vé máy bay bay sang Nhật Bản du lịch, chiều cả hai chuẩn bị hành lý xong xuôi đến sân bay làm thủ tục này kia rồi bắt đầu lên máy bay.

Máy bay hạ cánh, hành khách được xuống máy bay, điểm đến là Tokyo, trước khi đến anh cũng đã đặt khách sạn trước, anh vốn hiểu biết tiếng nhật nên khi giao tiếp rất dễ dàng.

Đi đến khách sạn rồi nhận phòng, khi bước lên phòng Ân Thiên Ngọc nhìn xung quanh phòng rồi cảm thán, phòng trang trí rất đẹp, chính giữa là chiếc giường kingsize màu trắng, có cửa sổ ngắm nhìn Tokyo về đêm.

Ân Thiên Ngọc rất hài lòng với khách sạn này, bay cũng đã mệt nên Ân Thiên Ngọc đi tắm rồi ngủ một giấc, Âu Dương Chính Thiêm nhanh chân chui tọt vào bên trong.

- Tên lưu manh, anh đi ra ngoài cho em

- Không, anh muốn em

- Biến thái

Âu Dương Chính Thiêm nhe răng ra cười rồi lột sạch quần áo trên người ra để lộ nơi đó hung mãnh chỉa về phía cô, Ân Thiên Ngọc xấu hổ quay mặt đi, anh tiến lại ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào hõm cổ cô.

- Đã làm rồi còn ngại ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.