Chương trước
Chương sau
Câu nói của anh làm mọi người ngỡ ngàng, anh như thế mà lại có vợ chưa cưới, anh chưa bao. giờ công khai chỉ người trong công ty mới biết anh có vợ chưa cưới thôi.

Ông ta mặt tái mét vì biết mình động vào người không nên động, Âu Dương Chính Thiêm xót xa sờ vào má cô ánh mắt đanh lại nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện khiến đối phương không rét mà run, hai chân ông ta sắp ngã khuỵu vì lo sợ.

- Tay nào đánh vợ tôi

Ông ta run lẩy bẩy, lắp bắp nói:

- Tôi... tôi... xin tha cho tôi

Con gái ông ta quỳ rạp xuống, số cô ta cũng không thoát tội nổi cô ta bò lại nắm ống quần anh van xin:

- Anh tha cho tôi với ba tôi, bọn tôi có mắt như mù nên không biết cô ấy là vợ chưa cưới của anh.

Âu Dương Chính Thiêm nhìn bàn tay dơ bẩn chạm vào quần mình một chân đạp cô ta ra rồi xoay qua tìm kiếm trợ lý, anh gọi cho anh ta:

- Tôi nghe đây sếp

- Đem tôi bộ vest khác, đồ tôi bị thứ dơ bẩn kia làm dơ rồi với đem đồ cho thiếu phu nhân nữa.

- Vâng thưa sếp

Cái gì? mới chỉ nắm thôi mà dơ rồi sao, đúng là Âu tổng có khác chỉ được một mình vợ đụng, anh khiến mọi người trầm trồ.

Còn hai người kia thì tự biết kết cục rồi đó.

Anh bế Ân Thiên Ngọc lên rồi nói với mọi người:

- Xin lỗi khiến mọi người chê cười rồi

Đúng lúc trợ lý đến đem vest cho anh, anh bế cô lên xe rồi trợ lý đưa hai người đến khách sạn gần đó để thay đồ.

Thuê xong phòng anh bế Ân Thiên Ngọc vào phòng nhìn vết đỏ trên mặt mà lòng anh sôi máu, anh kiềm nén cơn giận anh nói:

- Em đi tắm thay đồ đi

Ân Thiên Ngọc nhận lấy đồ rồi vào phòng tắm, một lúc sau cô trở ra với trên người là chiếc đầm mỏng tinh mắt sẽ thấy rõ nội y bên trong, cô đỏ mặt xấu hổ, trợ lý anh làm ăn kiểu gì vậy chứ.



Âu Dương Chính Thiêm nhìn cô bất động, phải tăng tiền lương cho trợ lý mới được, rất đúng ý anh.

Trợ lý nào đó đang hắt xì quá trời.

Anh đứng lên đi đến tay đặt lên gò má đang ửng hồng nói:

- Em đẹp lắm

Càng nói cô càng ngại, đừng khen cô hoài như thế chứ, cô đâu thuộc dạng mặt bê tông cốt thép đâu, cô không chịu nổi những lời khen này.

Anh choàng tay bợ mông cô lên rồi để cô xuống giường, từ trên cao nhìn xuống vẻ đẹp cô càng cuốn hút, nó làm xao xuyến tim anh, tay anh nâng cằm cô lên bốn mắt nhìn nhau đôi lời khó nói.

Khoảnh khắc bốn mắt chúng ta nhìn nhau, anh liền tin chắc em là người phụ nữ sẽ ở bên anh cả đời

Đôi môi kia như khiêu gợi anh hãy chiếm nó đi, anh không chần chừ mà ngậm lấy môi mềm của cô, đầu lưỡi linh hoạt luồng vào bên trong, cảm nhận hương vị ngọt ngào này hai mắt cô nhắm nghiền hưởng thụ, đôi môi đã trở nên ướt át thì anh mới dừng nụ hôn lại cô mơ hồ nhìn anh.

Âu Dương Chính Thiêm đưa ngón tay sờ dọc môi cô rồi xuống cô nhằm tăng kích thích, rồi di chuyển đến vai cầm dây áo tuột xuống, Ân Thiên Ngọc bị cuốn theo mọi hành động của anh.

- Ngay lúc này thật muốn cưới em làm vợ

Cô lúc này mới thoát khỏi cơn mơ hồ mà anh tạo ra, nghe anh nói cô mím môi hai má đã đỏ, cuối năm cũng cưới rồi sao mà gấp vậy không biết.

Anh từ từ đẩy cô nằm xuống giường khuôn ngực nẩy nhẹ lên một cái, từ góc độ này cô quyến rũ không cưỡng lại nổi, anh kéo dây áo khỏi tay cô rồi cởi hẳn đầm ngủ ra khỏi người cô để lộ cảnh xuân đẹp trước mắt.

Dây thần kinh bị kích thích bên dưới trỗi dậy, hai tay anh xoa nắn bầu ngực căng tròn mềm mại, miệng nở một nụ cười thích thú, anh đưa đầu lưỡi xoay dọc viên ngọc nhỏ rồi thành thạo đưa đầu lưỡi lên xuống.

Tay kia lần mò xuống nơi tư mật sớm đã ẩm ướt, anh xoa nhẹ bên ngoài cô cũng đã ưỡn người lên.

- Em nhạy cảm thật đó

Anh không đợi được nữa anh cởi hết đồ trên người và quần nhỏ của cô rồi từ từ tiến vào bên trong, lần này cô không còn thấy đau như mấy lần trước, một sự khoái cảm dâng lên trong người cô, anh đẩy ra đẩy vào cô thì phát ra âm thanh ái muội đầy ngại ngùng.

Đêm đó tiếng lạch cạch cùng tiếng rên rỉ yêu kiều vang khắp phòng.

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu khắp phòng, Ân Thiên Ngọc lờ mờ mở mắt tay che mắt lại vì ánh nắng khá chói, cô mở điện thoại lên xem giờ, ôi không đã bảy giờ sáng còn đúng một tiếng nữa là tới giờ làm, Âu Dương Chính Thiêm khốn kiếp lần nào cũng làm cô mệt rả người, cô lật đật ngồi dậy tắm và thay quần áo, cô sực nhớ.

- Đồ mình dơ rồi, aaa khốn kiếp thật, CHÍNH THIÊM.

Tiếng la của cô làm anh giật mình anh hỏi:



- Gì vậy Ngọc

- Em không có đồ mặc

Có chuyện đó mà cũng la lên làm anh hết hồn, anh gọi trợ lý đem đồ đến cho cô, một lát sau trợ lý gõ cửa đưa đồ cho anh.

Âu Dương Chính Thiêm lại trước phòng tắm mở toang ra không cần có sự cho phép của cô, anh đưa tay ra nói:

- Đồ nè thay đi

Ân Thiên Ngọc nhận lấy rồi đuổi anh ra khỏi phòng, người nào đó bĩu môi hờn dỗi, đâu có phải là chưa thấy đây mà nỡ lòng nào đẩy anh ra vậy chứ, có biết là anh buồn lắm không.

Xong xuôi anh đưa cô đến công ty, cô mở cửa xe định xuống thì anh hắng giọng, cô nhìn sang thì tay anh chỉ chỉ vào má, cô bất lực chòm qua hôn anh một cái rồi mới đi, anh gật đầu hài lòng, trước khi rời đi phải hôn một cái gia tăng tình cảm.

Vừa vào phòng làm việc mọi người nhìn Ân Thiên Ngọc, cô thắc mắc sao mọi người nhìn mình dữ vậy, có đồng nghiệp kia thấy cô hào hứng nói:

- Thì ra chồng chưa cưới của cô là chủ tịch công ty Âu Thị, người mà hàng ngàn cô gái mơ ước được làm Âu thiếu phu nhân.

À thì ra là vậy cô tưởng chuyện gì, cô cười trừ rồi ngồi vào chỗ làm việc, cô lên mạng xem, có một báo đưa tin sốt dẻo.

Chủ tịch Âu Thị công khai vợ sắp cưới chưa từng được nhắc trước đó.

Thông tin đó có kèm hình anh ôm vai cô.

Và thêm một thông tin, công ty Phong Thị trong một đêm phá sản vì cổ phiếu tuột không phanh, cổ đông thì hủy hợp đồng giờ công ty Phong Thị ôm một số nợ chồng chất, con gái Phong Nha sốc vì biết gia đình phá sản, gia đình người người chỉ trích, không chịu được cú sốc đã uống thuốc tự tử nhưng may mắn gia đình phát hiện kịp thời và đã được cứu sống.

Ân Thiên Ngọc chật lưỡi, cũng do cô ta và ba cô ta gây ra thôi, quả báo hết, làm người đừng quá kiêu căng giở thối ganh ghét, sớm muộn cũng nhận lại kết cục bi thảm thôi nhưng cũng phải nói Âu Dương Chính Thiêm ra tay cũng ghê đó chứ.

Cô không quan tâm nữa tiếp tục làm việc.

Đến chiều tan làm cô được xả cô vươn vai một cái, cầm điện thoại lên xem thấy tin nhắn anh gửi đến:

- Anh mới tìm được quán ăn ngon, giờ anh sẽ đón em, yêu em, anh nhớ em nữa rồi.

Cô mỉm cười, được anh yêu thương từ tận đáy lòng hạnh phúc biết nhường nào.

Tình yêu là gì? Là một ngày có thể gặp mặt vô số lần, nhưng vẫn nhìn không đủ, nhớ không nguôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.