Thời gian thấm thoát trôi qua Như Tuyết và Cảnh Nghị cũng đã được hai tuổi, khi hai bé con cai sữa cô bắt đầu giữ lại dáng để tổ chức đám cưới, vì khi sắp kết hôn thì cô lại mang thai điều đó khiến đám cưới bị trì hoãn đến bây giờ.
Ngày cũng đã chọn, áo cưới cũng đã xong chỉ chờ đến ngày cả hai cùng nhau bước lên sân khấu và trao nhau những hạnh phúc.
Lưu Mịch suốt mấy năm qua vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của cô, thù hận cô ta quá lớn và hơn hết người cô ta nhắm trúng thì đừng hòng thoát khỏi tay cô ta, cho dù có chết cũng phải giành lấy.
Cô ta còn biết được ngày Ân Thiên Ngọc đám cưới, đến lúc đó mọi thứ của cô đều là của cô ta.
Hôm nay phá lệ anh cho hai đứa nhỏ ngủ chung với mẹ anh, còn anh và cô sẽ ở chung phòng trên một chiếc giường.
Cũng khá lâu rồi hai người mới có không gian riêng tư như thế này, lúc trước toàn có sự góp mặt của Như Tuyết và Cảnh Nghị làm anh phải kiềm nén rất lâu, nay được ở riêng thì phải tranh thủ.
Ân Thiên Ngọc tắm xong vừa bước ra ngoài thì đã bị Âu Dương Chính Thiêm phục kích sẵn ôm cô từ phía sau, nhấc bổng cô lên tiến đến phía giường.
- Anh làm gì vậy
- Cậu nhỏ của anh nhớ em rồi
Nói xong anh liền bày ra vẻ mặt đáng thương, lại là khuôn mặt đó, cô cười bất lực, cũng không kháng cự nữa.
Trong không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nuoi-xin-tha-cho-em/2792186/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.