Lễ cưới cuối cùng đã đến, quan khách đã đến tham dự dần, ba mẹ cô và anh ra tiếp khách.
Lễ cưới thiếu mặt một người đó là bố anh, ông ấy đã mất cách đây mười năm do tai nạn giao thông, việc dẫn đến cái chết của ba anh là ngoài ý muốn nhưng những năm nay anh luôn ân hận, xem đó là lỗi của mình.
Mười năm trước hôm đó Âu Dương Chính Thiêm và ba anh có gây lộn, anh tức giận nên đùng đùng ra khỏi nhà, ba anh tức đến đỏ mặt liền lái xe bỏ đi, hai ba con không ai nhịn ai một lời Âu phu nhân thở dài một hơi.
Không biết ba anh đã đi đâu nhưng vài tiếng sau có cuộc điện thoại gọi đến, Âu phu nhân bắt máy:
- Xin chào, cho hỏi ai vậy
- Tôi là bác sĩ, cô có phải là người nhà của số điện thoại này không.
Bỗng lòng bà dâng lên nỗi bất an, bà trả lời " phải, là chồng tôi " sau khi vị bác sĩ kia trả lời chân tay bà bủn rủn dường như không còn sức lực, điện thoại cũng vì thế mà rơi xuống đất.
- Chồng cô đã xảy ra tai nạn giao thông, đang trong cơn nguy kịch, chúng tôi ở bệnh viện X.
Âu phu nhân ngồi bệch xuống, Ân Thiên Ngọc lúc đó ra đỡ bà, quản gia nhanh chóng đưa bà đến bệnh viện.
Đến nơi ở ngoài phòng cấp cứu bà thấp thỏm ngồi đợi, đến khi đèn cấp cứu tắt, vị bác sĩ ra với vẻ mặt buồn bã, Âu phu nhân đứng dậy hỏi dồn dập,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nuoi-xin-tha-cho-em/2792183/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.