Tiếng cạch cửa vang lên, trên gương mặt đẹp như tượng tạc lộ vẻ khó chịu vì không gian riêng tư bị xâm phạm. Nhưng khi chất giọng ngọt ngào của nữ nhân vang lên, lông mày anh liền thả lỏng đôi chút
- Phong, em mang bữa khuya lên cho anh này!
Lâm Uyển Như uyển chuyển bước vào, trên tay cầm theo khay đồ ăn.
- Cảm ơn em yêu! Em để đó rồi về phòng ngủ đi, anh sẽ ăn sau.
Cô ta cau mày, vừa đến anh đã vội đuổi đi, thái độ gì đây? Nhưng vì nghiệp lớn, cô ta nhịn
- Được rồi, anh nhớ ăn rồi làm việc tiếp nhé! À đúng rồi, nay bác sĩ có dặn anh phải uống thuốc bổ để sớm hồi phục.
Cô ta tách một viên thuốc ra rồi đưa đến tận nơi cho anh, giọng quan tâm
- Nào anh mau uống đi cho em yên tâm!
Anh cười nhẹ, ngoan ngoãn nghe lời cô ta uống thuốc mà không thấy được khóe môi cô ta đã cong lên một đường nham hiểm.
Hoàn thành mục đích, cô ta vui vẻ rời khỏi phòng: "Thiên Nhi, để tôi coi cô làm sao lấy lại anh ấy!"
2h sáng
Thư phòng vẫn sáng đèn
Dục Phong mệt mỏi dựa lưng vào chiếc ghế da đắt tiền, đôi mắt nhằm nghiền. Tiếng thở đều đều chứng tỏ nam nhân đã chìm vào giấc mộng. Nhưng chưa đầy 5 phút, trên vầng trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hai đầu mày phượng nhíu chặt lại, bàn tay to lớn cuộn chặt gay gắt.
Lát sau, anh choàng tỉnh giấc, vội vàng bật dậy, ánh mắt hoảng sợ và nhịp thở hổn hển như kẻ vừa thoát khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nuoi-a-yeu-duong-thoi-nao/983961/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.