- Phong à, anh ăn nho không? - cô nằm thoải mái trên đùi anh
- Phong à, em làm cơm trưa cho anh nè! - lắc lắc cặp lồng trước mặt anh
- Phong, anh đừng có mà quá đáng nha, em mách mẹ đấy! - anh ôm eo cô trên giường
- Phong, anh đi công tác sao? - anh xoa đầu cô
- Anh đừng đi mà! - anh cười
- Anh đâu rồi? Phong... - anh biến mất cùng với những mảng vụn vỡ của bầu trời xanh, để mặc cô trong bóng tối, khóc đến cạn kiệt hơi thở
Thiên Nhi mệt mỏi, lờ đờ nhấc đôi mí nặng trĩu của mình lên. Khóe mắt còn đọng lại giọt nước mặn chát.
Bên ngoài trời vẫn còn tối. Có vẻ cô lại mất ngủ nữa rồi.
Đã 7 ngày trôi qua. Không một kết quả nào. Nhiều người đồn đoán anh đã nổ tan xác nhưng cô không tin, cô vẫn luôn đợi anh trở về.
Đêm nào, cô cũng nằm trên chiếc giường của hai người, rửa mặt bằng nước mắt. Đến khi kiệt sức thì thiếp đi. Nhưng mỗi lần như vậy, cơn ác mộng vừa nãy lại chiếm lĩnh tâm trí cô. Cô lại sợ hãi, lại lo lắng và không dám ngủ lại nữa.
Mới chỉ 1 tuần mà cứ tựa như cả năm dài đằng đẵng. Cơ thể cô gầy đi trông thấy vì mất ăn mất ngủ. Khóe mắt đỏ hoe và gương mặt thiếu sức sống.
Thiên Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trăng thật hiền.
"Phong, anh có đang ngắm trăng không? Em nhớ anh quá!"
_____________
Hôm sau, Tuệ Mẫn đến thăm cô. Một tuần qua bận chăm sóc cho Tiêu Ngạn mà cô quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nuoi-a-yeu-duong-thoi-nao/983956/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.