Dục Phong im lặng ngắm nhìn cô gái nhỏ đang say giấc, gương mặt anh tuấn lộ vẻ mệt mỏi, lo lắng và đau lòng.
- Thiên Nhi, em đã ngủ 25 tiếng đồng hồ rồi đó, đến lúc nên tỉnh lại rồi! Anh nhớ em...
Anh gục đầu xuống tay cô, giọt nước mắt hiếm hoi nhẹ lăn trên gò má.
________________
Thiên Nhi mơ màng trong giấc mộng. Cô thấy cha mẹ mình, họ đang ôm đứa bé tron tay, đó hẳn là cô a
- Con bé thật đáng yêu mà, giống như mẹ nó vậy!
Cha cô vuốt má cô rồi âu yếm nói. Mẹ cô liền phụ họa
- Con bé nhất định là thừa hưởng gen cha rồi! Cái mũi, cái mắt này, tương lai hẳn sẽ là đại mĩ nhân a!
- Đúng vậy! Hãy mau lớn nha con, cha mẹ rất trông chờ đó!
- Anh có muốn bế con không?
Mẹ cô cười hiền nhìn cha. Ông có vẻ lúng túng, tay chân khua loạn cả lên
- Bế...bế sao? Bế thế nào hả vợ? Nhỡ anh làm đau con bé thì sao?
Mẹ cô cười
- Lão công à, con bé rất muốn được anh ôm đó!
Đứa bé cười toe toét nhìn cha, hai tay mũm mĩm dang rộng chờ đợi.
Ông ấy liền lau đi lớp mồ hồi mỏng trên tay rồi đón lấy đứa bé từ tay mẹ, nhẹ nhàng bồng trên cánh tay to lớn, rắn chắc
- Anh bế như vậy đúng chưa vợ?
- Ừm, rất tốt đó!
Thiên Nhi đứng 1 bên ngắm nhìn 1 nhà ba người hạnh phúc. Đó là gia đình cô, nơi mà đáng lẽ cô thuộc về, chỉ là nó đã biến mất rồi.
Rồi khung cảnh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nuoi-a-yeu-duong-thoi-nao/983941/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.