Hôm sau, Thiên Nhi thức dậy trong vòng tay Dục Phong. Hai người cùng nhau vệ sinh cá nhân, thay đồ, anh còn đòi cô thắt cà vạt cho mình, rồi nắm tay nhau xuống ăn sáng. Anh cẩn thận phết mứt dâu lên bánh mì rồi đưa cho cô. Cô vui vẻ nhận lấy rồi đưa lại cho anh 1 cốc cà phê nóng thơm ngon. Bữa sáng trôi qua nhẹ nhàng như 1 cặp đôi mới cưới vậy.
Thím Trương đứng 1 bên cũng cười dịu dàng, trong lòng thầm cảm kích Thiên Nhi, nhờ có cô nhóc mà cậu chủ của bà mới giàu sức sống thế này, không chỉ tối ngày xoay quanh công việc như trước.
Và vì vậy, Thiên Nhi chính là mợ chủ tương lai phù hợp nhất cho căn nhà này rồi.
Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ nói hai người như vậy là trái luân thường đạo lý, nhưng thím nghĩ cứ kệ họ thôi, chỉ cần 2 người thành tâm với nhau, thím và ông bà chủ cũng không thành kiến, vì dù sao anh và cô cũng chẳng máu mủ gì, chỉ đơn giản là người nhận nuôi và người được nhận nuôi, đem hủy cái giấy chứng nhận đó đi là ổn rồi.
Hơn nữa, bà Lãnh Hàn còn đặc biệt thích cô, có lẽ từ 10 năm trước bà đã nghĩ đến kết cục như ngày hôm nay rồi. Vì người đàn ông lãnh khốc cấm dục kia có bao giờ chịu nhìn người phụ nữ nào ngoài cô bé ấy đâu.
Nhớ lại 10 năm qua, Dục Phong dần thay đổi bản thân vì cô cháu gái này mà thím bất giác cười hiền. Cậu thường xuyên về nhà hơn vì cô nói cô sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nuoi-a-yeu-duong-thoi-nao/983933/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.