Chương trước
Chương sau
Đồng hồ đã điểm 9 giờ nhưng đôi nam nữ trên giường vẫn ôm nhau ngủ không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cả gian phòng rộng lớn sang trọng giờ đây còn đọng lại hương vị tình ái, quần áo vương vãi khắp sàn nhà cùng tấm chăn nhăn nhúm là minh chứng cho việc đêm hôm qua 2 người đã cuồng nhiệt đến mức nào.
Thiên Nhi từ từ tỉnh giấc vì ánh nắng qua tấm rèm mỏng.
Đập vào mắt đầu tiên chính là lồng ngực rộng lớn của người đàn ông đêm qua đã dày vò cô. Trong lòng tự hỏi anh lấy đâu ra tinh lực mà hừng hực suốt mấy tiếng đồng hồ như vậy, thật là khổ cho thân cô mà.
Thiên Nhi khẽ nhúc nhích thoát khỏi vòng tay anh nhưng vừa động thì cảm thấy cái gì đó đang mắc giữa 2 chân mình. Vành tai cô đỏ bừng lên, miệng lẩm bẩm chửi anh là đồ cáo già biến thái, đã hành sự xong còn không rút nó ra, bụng cô vẫn còn chướng đây nè.
- Em bảo ai cáo già? Tôi thấy đêm qua em rất hưởng thụ mà!
Dục Phong bị tiếng chửi đầy thân thiện của cô làm tỉnh giấc, cánh tay khẽ tăng lực kéo cô trở lại lồng ngực mình rồi cưng chiều hôn lên trán
- Coi bộ em vẫn còn sức, hay mình làm hiệp nữa chào buổi sáng nhỉ?
Thiên Nhi da mặt vốn mỏng, nghe anh nói thì kí ức đêm qua như thước phim tua chậm lại, gò má lập tức đỏ rực lên, gửi cho anh 1 ánh nhìn sắc nhọn.
- Chú còn dám nói? Rõ là cưỡng ép người ta...
Càng về sau câu nói càng nhỏ dần, 1 phần vì ngượng, phần vì cô cũng tự nguyện chút ít
- Vậy ta chịu trách nhiệm với em được chưa?
Giọng anh nghiêm túc, không hề ngả ngớn, đùa vui. Trong lòng còn mở cờ sung sướng vì giăng lưới 10 năm cuối cùng cũng bắt được thỏ. Dù tự nguyện hay không, đã vào thì thỏ con đừng mong ra.
Đáy mắt lay động, Thiên Nhi cười đến sán lạn:
- Vậy chú muốn chịu trách nhiệm thế nào đây?
Lời cô nói chính là đồng ý, anh càng mừng rỡ mà hôn lấy hôn để lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
- Chỉ cần em muốn, thế nào cũng được!
Người ta nói mật ngọt chết ruồi nhưng Thiên Nhi chính là tự nguyện làm làm kiếp ruồi, cô chỉ muốn cả đời này trầm luân trong hũ mật của người đàn ông tên Dục Phong này.
- Thưa cậu chủ, cậu dậy chưa ạ? Cậu Tiêu đang chờ cậu dưới nhà ạ!
Đang chim chuột với nhau thì thím Trương gõ cửa nói vọng vào. Dục Phong bực mình chỉ muốn đập nát mặt thằng bạn thân ra cho bõ tức. Đến lúc nào không đến, toàn đến những lúc quan trọng.
Thím Trương không thấy hồi âm, nghĩ anh vẫn ngủ, liền định vào gọi
- Tôi vào nhé cậu?
- Kìa chú đáp đi chứ!
Thiên Nhi chưa muốn công khai tình cảm với người khác, nhất là thím Trương và ông bà Lãnh Hàn. Họ rất thương cô, nhưng nhỡ đâu họ không chấp nhận mối quan hệ này, họ sẽ hắt hủi cô thì sao? Dù rằng từ lúc chọn yêu anh, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận mọi hậu quả, nhưng vẫn không tránh khỏi sợ hãi, lo lắng.
Dục Phong thấy vậy cũng không muốn làm khó cô
- Tôi xuống ngay, thím không cần vào.
- Thôi chú xuống đi!
- Ừm, tiểu yêu tinh em nằm nghỉ thêm chút nữa đi, lát tôi mang bữa sáng lên cho em!
Nói rồi anh rút cậu nhỏ ra khỏi chỗ đó rồi vào mặc đồ vào xuống nhà.
Bên dưới vừa được giải phóng, Nhi Nhi cảm thấy 1 lượng chất lỏng không nhỏ trào ra, không biết ông chú già kia đã bắn bao nhiêu vào bên trong cô nữa, lại còn không dùng biện pháp, nhỡ đâu cô có bé con thì làm sao?1
Nghĩ là vậy, nhưng cô vẫn muốn đắp chăn ngủ tiếp, mặc kệ thân thể còn bám dình mùi hương từ anh, đêm qua nào được ngon giấc đâu, toàn thân bây giờ vừa nhức vừa mỏi, không có chút sức lực nào cả, nói gì đến tắm rửa.
______________________
- Có chuyện gì phun ra hết đi!
Dục Phong nhìn thằng bạn chí cốt ngồi đối diện, ánh mắt không giấu nổi sắc lẹm như chứa dao găm.
Tiêu Ngạn húp 1 ngụm khí lạnh, lòng tự hỏi mình đã làm gì chọc phải vị tổ tông này hay sao mà mặt cứ hằm hằm với hắn vậy?
- Người ta qua Mĩ cả tháng, vừa về đến nơi đã phóng xe tới gặp cậu đó! Vậy là 1 câu hỏi thăm cũng chả có, bạn bè nhe quần què ý!
Tiêu Ngạn dở giọng nhõng nhẹo với Dục Phong nhưng đổi lại vẫn câu nói lạnh lùng ấy:
- Hỏi thăm xong chưa? Xong rồi thì lượn, tôi không rảnh ngồi nói nhảm với cậu nha!
Anh vừa nói xong thì 2 người mặc vest đen đi đến tính lôi Tiêu Ngạn đi, bạn thân mà đối xử phũ phàng dễ sợ
- Ấy ấy từ từ! Có chuyện có chuyện mà! Bên lão già Triệu Kính Đình đã xử lí xong nhưng lão thì đã trốn mất, bọn tôi lật tung cả thành phố Chicago vẫn không thấy chút manh mối, như thể lão bốc hơi khỏi thế giới vậy!
Tiêu Ngạn vừa qua Mĩ công tác, tiện thể thay Dục Phong xử lí Triệu gia và Triệu thị, bọn chúng dám chõ múi nào kho hàng triệu đô của anh, hơn nữa còn dám to gan lớn mật đe dọa anh phải chia hoa hồng với chúng nếu không sẽ báo lại với bọn cớm Hoa Kì. Chỉ là chúng quá nông cạn rồi, coi trời bằng vung, tưởng rằng tại nước Mĩ xa xôi thì anh không làm gì được nhưng ngược lại là đằng khác, Hắc Long vốn đã nắm quyền vùng Chicago từ 5 năm trước, muốn đầu ai đều dễ như trở bàn tay. Bọn chúng tính sai bước đi, càng sai hơn khi dám rây vào Dục Phong anh.
- Tiếp tục rà soát đi! Tôi không muốn thấy hắn vo ve bên tai thêm 1 lần nào nữa!
- Biết rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.