Người kia trầm mặc một lúc lâu,thi thoảng lấy tay gạt nước mắt,cúi gằm mặt xuống,nói thật nhỏ:
"Tất cả là lỗi của anh! anh đáng chết! Tỉnh lại đi mà Mẫn Lam!" nói xong không kìm được nước mắt khóc nức nở
Nghe trong tiếng khóc không có nửa phần giả dối nó mới đánh liều mở nửa con mắt ra nhìn người kia.Trái với suy nghĩ của nó,đó là một thiếu niên khoảng chừng 13 tuổi,nó nghe cái giọng kia còn tưởng là thằng trẻ con 6-7 tuổi chứ. Không dám nghĩ nhiều cũng không dám nhìn mặt thiếu niên kia,nó lại nhắm mắt lại vờ như chưa tỉnh
Bất chợt thiếu niên kia chộp lấy tay nó day day.Nó bất ngờ,giật mình,kêu lên 1 tiếng (thế bị lộ rồi!)
Thấy vậy, trên khuôn mặt anh tuấn đầy nước mắt kia bỗng có 1 tia vui mừng khôn xiết, như 1 người đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng tìm thấy được ánh sáng hy vọng của mình vậy!
Biết mình không thể giả vờ thêm nữa nó mệt mỏi mở nâng mí mắt,ho khan lên 1 tiếng, làm bộ người vừa bệnh dậy. Thấy anh,nó giật mình một cái lui lại phía sau, tay run run sợ hãi chỉ vào anh:
Ngươi..Ngươi là ai? ( thằng cha này chưa gì đã xưng anh với mình.Nhìn mình nhỏ hơn nó chắc) nó thầm oán
Thiếu niên kia thất kinh:" Em làm sao vậy?Là anh đây mà!" rõ ràng bác sĩ nói là không để lại di chứng,tại sao Mẫn Lam không nhớ mình là ai? Tại vì sao chứ! Ánh mắt vừa tràn trề hi vọng của anh giờ lại hiện lên sự tiếc nuối vô cùng,chẳng lẽ ông trời trừng phạt anh ư!
"Em Bị mất trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nu-la-ta-con-nam-chu-nguoi-o-dau/65326/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.