Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này, trọng nam khinh nữ là chuyện đương nhiên, có đồ ngon một chút thì đều dành cho bé trai. Lưu Điền Phương rất thương con gái và cháu gái.
Con gái gả gần nhà, người cùng thôn nhưng mẹ chồng lại không phải người lo xa, chia ra thì sao, vẫn ở chung với mọi người, có nhiều chuyện vụn vặt. Bốn anh em Từ Phúc, bây giờ chỉ có hai cô con gái dưới gối anh ta, không có con trai làm trụ cột.
Một năm trước, con gái mang thai thứ ba nhưng lúc đó khí hậu không tốt, thu hoạch vụ mùa gấp, đứa bé đó còn chưa biết mình sắp ra đời thì đã bị phá mất, tới bây giờ con gái lớn bảy tuổi, con gái nhỏ ba tuổi cũng không mấy gì vui vẻ.
Bà biết con gái thường bị mẹ chồng và chị dâu bắt nạt phải làm việc nặng, con rể lại là người thành thật, không giúp được. Điều mà bà có thể làm chính là lén giúp đỡ mà không để người nhà họ Từ biết.
Họ mà biết thì cuối cùng tới tay ai cũng không biết trước được. Tình hình giống bây giờ, ăn vào rồi lẽ nào còn có thể nôn ra hay sao? Cho nên bà gắp nhiều món vào bát của họ.
Trần Kiến Quân: “…”
Cuộc sống thế này hơi thảm.
Sống chung với mọi người, còn là người chuyên ức hiếp mình, có thể hài lòng với cuộc sống hay sao? Chị cả trong trí nhớ của anh là một người cởi mở, bây giờ lại im lìm, mẹ ruột gắp đồ ăn tận bát mà cũng không nói ra được lời nào. Cô chỉ lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nong-truong-thap-nien-70-he-thong/3867892/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.