Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lần đầu tiên cần giải quyết nhu cầu, Trần Kiến Quân nhìn hai tấm ván yếu ớt kia, còn có đống giòi màu trắng mập mạp lúc nhúc bơi qua bơi lại. Anh suýt nữa thì nôn ra, rồi miễn cưỡng ngồi xổm ở đó. Ngoài ra, còn có ruồi bọ không ngừng bay tới bay lui. Đôi lúc anh lo lắng hai miếng ván gỗ kia không thể chịu nổi trọng lượng của mình, hơn nữa còn phải cẩn thận tránh đi những bọt nước bắn tung tóe.
Từ đó về sau, việc này để lại bóng ma tâm lý cho anh. Anh thà rằng lén lút giải quyết ở trong nước, cũng không muốn tới nơi đó nữa. Trần Kiến Quân thật sự sợ chính mình không cẩn thận trượt xuống, đó quả thật là ác mộng cả đời.
Chờ đến khi anh kiếm được tiền, nhất định phải xây một WC trong nhà mình, Không cần bồn cầu xả nước, thì cũng phải làm một bệ xí chắc chắn sạch sẽ. Ngoài ra, anh còn muốn xây một phòng tắm, nền đổ xi măng, bốn phía không lọt gió lại rắn chắc. Không thể để bị lộ hàng, mùa đông còn có thể che mưa chắn gió.
Trần Kiến Quân suy nghĩ rất nhiều, đáng tiếc đến cuối cùng đều tỉnh táo lại. Bây giờ tài sản của anh còn chưa tới mười đồng, vẫn chưa tìm được cách trở thành giai cấp công nhân. Đây đúng là một chuyện xưa đầy bi thương.
Sau khi thu hoạch xong vụ thu, chính là một quãng thời gian khá nhàn hạ. Trần Kiến Quân hoàn thành nhiệm vụ trước, bèn cầm theo giấy giới thiệu đã chuẩn bị sẵn, đạp xe lên huyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nong-truong-thap-nien-70-he-thong/3867876/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.