Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ta trân quý miếng gà trong miệng không dám nuốt. Trước đây, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày anh coi cặn canh không thể đụng tới như một báu vật.
Nhưng kiến thức của anh còn quá nông cạn, Trần Lão Tam và Lưu Thiên Phương đều có một hàm răng rất tốt, thịt lại hầm mềm, ăn hết thịt thì thôi đi, cả xương vụn có thể nhai nát nuốt hết.
Thấy vậy, Trần Kiến Quân định nhả xương: "..."
Nhưng anh cũng hiểu, thời đại này là như thế.
Miền nam vẫn còn tương đối tốt, thiên tai trong 3 năm qua cũng nhẹ và phục hồi khá nhanh. Việc luyện gang thép sau này cũng ít ảnh hưởng đến vì các mạch hầm mỏ đã không còn. Thế nhưng, tình hình của phương Bắc lại không giống thế, có rất nhiều chỗ gặp thiên tai nghiêm trọng, có không ít người bỏ mạng, thế nên phải đi tìm lương thực, nhưng lương thực ở đâu ra? Đương nhiên là từ những nơi không bị ảnh hưởng bởi thiên tai, hoặc là những nơi bị ảnh hưởng nhẹ.
Chỉ là anh ta kiến thức còn quá nông cạn. Trần lão tam và Lưu Thiên Phương đều có một hàm răng rất lợi hại, thịt lại hầm mềm, thịt ăn vào không tính, xương vụn có thể nhai nát nuốt vào.
Cho nên dù không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng thức ăn trên núi cũng bị ăn hết sạch. Chịu đựng qua một đoạn tháng ngày gặm vỏ cây ăn gốc cỏ, bọn họ còn phải giao nộp lên khá nhiều lương thực. Cho nên bây giờ sau khi phân chia lương thực, họ phải ăn khoai lang cùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nong-truong-thap-nien-70-he-thong/3867872/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.