Dung Chiêu: "...”
Người này da mặt càng ngày càng dày.
Cô không nói gì: "Ngươi không cần mặt mũi Trương gia nhà các ngươi nữa sao?”
Thở dài, cô tiếp tục đi về phía trước, "Vậy ngươi đi theo đi, uống ké nước trà trước.”
Trương Trường Ngôn vội vàng đuổi theo.
Lúc này cửa nhã gian đã mở ra, Quan Mộng Sinh cất giọng chào hỏi: "Dung thế t.ử rốt cuộc tới rồi, mau vào đi, trong phòng ấm áp."
Dung Chiêu mang theo Trương Trường Ngôn đi vào.
Không cần biết đám nhị đại này hiện tại nghèo cỡ nào, bọn họ vẫn duy trì được cuộc sống cơ bản, sau khi vào mùa đông, các nhà cũng bắt đầu tặng lễ vật, thân phận càng cao, lễ vật nhận được lại càng nhiều, đám nhị đại gần đây trong túi dư dả đôi chút.
Trong phòng đang đốt than, vừa mới bước vào đã cảm nhận được hơi ấm ập tới.
Dung Chiêu cởi áo choàng, tiện tay đưa cho tiểu nhị phía sau.
Trương Trường Ngôn lại đưa tay nhận lấy trước, Dung Chiêu ngược lại cũng không để ý, hắn thích cầm thì cầm, dù sao Trương Tam cũng không đến mức lén lút cầm đồ của cô đi bán.
Trương Trường Ngôn cũng không biết mình vì sao muốn nhận lấy áo choàng của Dung Chiêu, nhưng đã cầm trên tay cũng không tiện bỏ xuống.
Hắn ảo não về hành vi của mình…
Chẳng lẽ vì muốn ăn chực bữa cơm mà ép bản thân thành chân ch.ó của Dung Chiêu? Sau khi Dung Chiêu cởi áo choàng, ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn về quần áo cô, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt kinh diễm.
Quần áo bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5073041/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.