Kể cả chuyện cô đã gặp Nhị hoàng t.ử và Tam hoàng tử.
Ngũ hoàng t.ử đều không dị nghị.
Bùi Khâm so với hai người kia đáp ứng còn dứt khoát hơn, dù sao ở trong lòng hắn, Dung Chiêu và hắn đã là lợi ích cộng hưởng, hắn biết cô là nữ lang, còn có cái gì đáng để hoài nghi? Dung Chiêu không có khả năng không ủng hộ hắn.
Nói xong, Dung Chiêu cúi đầu nhìn thời gian, cười nói: "Đã muộn rồi, Ngũ điện hạ về đi.”
Bùi Khâm luyến tiếc nhìn Dung Chiêu, chậm rãi đứng lên, thanh âm nhẹ nhàng: "A Chiêu, ta chờ ngày mười dặm hồng trang cưới ngươi.”
Dung Chiêu mỉm cười.
Bùi Khâm một bước đi ba lần quay đầu rời khỏi Phúc Lộc Hiên.
Chờ hắn đi rồi, nụ cười trên mặt Dung Chiêu thu lại, chậm rãi đứng lên.
Cô tuyệt đối không tức giận thái độ của Bùi Khâm, cũng không cảm thấy sỉ nhục khi cùng Bùi Khâm thân thiết, có thể đạt được mục đích của mình, hết thảy đều viên mãn.
Dung Chiêu không để tâm hình tượng duỗi lưng, thỏa mãn nói với Tạ Hồng đang dại ra cách đó không xa...
“Cuối cùng cũng hoàn mỹ phá cục rồi, đi thôi, hồi phủ ngủ.”
Còn không phải là phá cục hoàn mỹ sao?
Hiện giờ hoàng t.ử nào còn có thể làm khó cô? E rằng cả ba đều sẽ ủng hộ cô.
Mọi việc sau này đều sẽ thuận lợi.
…
An Khánh Vương phủ.
Từ trong miệng Tạ Hồng nghe xong toàn bộ quá trình, Dung Vĩ còn chưa lên tiếng, Tạ Hồng đã thuần thục lấy ra viên thuốc.
Quả nhiên, Dung Vĩ ôm ngực, đặt m.ô.n.g ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5063852/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.