Chiếc hộp vừa lấy ra, Bùi Khâm liền biết là vật gì.
Hiện tại mở ra, có thể xác định đây chính là lễ vật hắn tặng cho Dung Chiêu lúc trước.
Bùi Khâm hơi ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới Dung Chiêu sẽ lấy thứ này ra.
Dung Chiêu vẫn mặt không chút thay đổi, khẽ cụp mắt nhìn ngọc quan, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng: "Ngũ điện hạ, ta muốn hỏi ngươi tặng ngọc quan này là vì sao?"
Nụ cười trên mặt Bùi Khâm hoàn toàn biến mất.
Hắn vội vàng nhìn cô, trong mắt mang theo tìm tòi cùng thăm dò.
Trên tay buông chén trà, cũng đặt bánh ngọt đã ăn một nửa xuống, Bùi Khâm ngồi nghiêm chỉnh, chậm rãi mở miệng: "Ta chỉ là tặng cho A Chiêu một món quà..."
Dung Chiêu nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc.
Bùi Khâm cũng không phải là người ngu ngốc.
Lúc này hắn rốt cục xác định… Dung Chiêu đã biết.
Hắn hít sâu một hơi, cùng Dung Chiêu đối diện, ánh mắt chuyên chú, không nói một lời, lại tựa hồ có một bầu tình ý thể hiện hết trong ánh mắt.
Giọng Dung Chiêu khàn khàn: "Ngươi phát hiện bằng cách nào? Vì sao lại hoài nghi?”
Cô hỏi Bùi Khâm bằng cách nào phát hiện ra thân phận của cô.
Đương nhiên hỏi là thật, nhưng vờ nghiêm nghị cũng là giả.
Từ trước đến nay không có bí mật nào có thể vĩnh viễn che giấu, Vô Danh có thể phát hiện, Bùi Khâm cũng có thể phát hiện, cô vốn cũng không chuẩn bị che giấu cả đời...
Chỉ cần cho cô thời gian một hai năm, chỉ cần một hai năm.
Bùi Khâm trầm mặc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5063850/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.