Bùi Tranh luyến tiếc nhìn thoáng qua tờ giấy khiến nội tâm hắn trầm ổn rung chuyển, kiên định thu hồi tầm mắt.
Vẻ mặt hắn trở nên bình tĩnh, thanh âm cũng kiên định dị thường: "Việc này bỏ đi.”
Nhị hoàng t.ử từ trước tới nay đều kiên định băng lãnh, lý trí với hắn là trên hết.
Bùi Ngọc tham lam đọc báo, cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt.
Hắn nghĩ, thứ này quả thật rất tốt, đợi sau này hắn đăng cơ trở thành người đứng đầu thiên hạ, tờ báo này có thể làm được, hiện giờ quả thật không thích hợp, chỉ có thể liếc mắt xem cho đã ghiền.
Ngay cả Bùi Khâm ủng hộ Dung Chiêu vô điều kiện cũng không lên tiếng.
Chiếc hộp Pandora này hắn không dám mở ra.
Dung Chiêu cảm thấy không ngoài ý muốn, cười khẽ một tiếng.
Bông tuyết rơi trên mặt có chút lạnh lẽo, cô chậm rãi giơ tay, tiếp được một bông tuyết hình lục giác, màu trắng trong suốt đẹp không sao tả xiết, lại mang đến hàn ý làm người ta lạnh đến tận xương tủy.
Cô nhìn bông tuyết kia tan từng chút một, lại có một bông tuyết mới rơi lên trên.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng: "Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay rơi xuống, ta đang bị thích khách ép phải lưu lạc bên ngoài, đêm đó ở trong rừng ngắm tuyết đầu mùa.”
Thanh âm của cô càng ngày càng nhẹ, mắt phượng hơi nheo lại: "Đêm đó thật sự rất lạnh, không có áo lông, vết thương trên người đau đớn, m.á.u chảy không ngừng, m.á.u đông khiến toàn thân phát lạnh, đốt củi lửa cũng không mang lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5063837/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.