Bàn chuyện làm ăn mà, đương nhiên phải có không khí thích hợp.
Bùi Tranh nhướng mày.
Loại hành vi "tuốt xiên nướng" này trong mắt hắn rất thất lễ, tuy rằng Dung Chiêu ăn uống nhìn tao nhã đẹp mắt, nhưng bảo hắn cầm lên gặm ăn, hắn rất khó làm được.
Tam hoàng t.ử Bùi Ngọc trực tiếp nhìn Dung Chiêu, châm biếm nói: "Ngươi muốn cùng chúng ta làm ăn gì? Cái này sao? Cũng mở khắp triều Đại Nhạn như Phúc Lộc Hiên?”
Ngón tay hắn chỉ vào thịt nướng, châm chọc bộc lộ trong lời nói.
Mà năm chữ “mở khắp triều Đại Nhạn" cũng mang theo ý trào phúng, các thái t.ử tương lai đối với việc này cũng không phải cực kỳ động tâm.
Dung Chiêu tiếp tục ăn, cười mà không nói.
Mùi thịt nướng rất nồng đậm, Dung Chiêu thản nhiên ăn tiếp.
Bên cạnh cô, tay Bùi Khâm hơi chần chờ, hiển nhiên đối với hắn mà nói, không dùng đũa gắp thức ăn từ trong bát đĩa có chút mất thể thống.
Nhưng ngẫm lại người bên cạnh là Dung Chiêu, hắn phải biểu đạt thái độ của mình.
Bùi Khâm c.ắ.n răng, cầm lấy một xâu thịt nướng bắt đầu ăn.
Đối với hoàng t.ử mà nói, trong khoảnh khắc hắn cầm xâu thịt nướng đưa tới bên miệng c.ắ.n một cái, hắn đã từ bỏ thể diện, mà một khi từ bỏ thể diện, hành động sau này sẽ có thêm vài phần không chút cố kỵ.
Thịt nướng vào miệng, mùi thơm kích thích mà nồng đậm tràn ngập.
Bùi Khâm hai mắt sáng lên: "Ngon!”
Dung Chiêu cười nói: "Phải không? Đây là sản phẩm mới của Phúc Lộc Hiên, mùi vị không tệ.”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5063833/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.