Nhưng nhìn thấy Đoàn Đoàn phát triển… thật sự là vừa đau đớn vừa vui vẻ.
Bùi Thừa Quyết mặt không chút thay đổi khép quyển sổ lại, phân phó: "Rau xanh còn thừa, không tươi cũng không được vứt, cái nào còn ăn được thì giảm 50-70% bán đi, cái nào không ăn được thì bán cho hộ nuôi heo.”
Người hầu bên cạnh hắn: "...”
Người hầu tận mắt chứng kiến Bùi nhị công t.ử nhà bọn họ từ phong quang tế nguyệt, không dính tục vật, biến thành người mặt không chút thay đổi tính toán phương thức xử lý hàng hóa hỏng, thậm chí bình tĩnh nói ra ba chữ "hộ nuôi heo".
Bùi nhị công t.ử nhà bọn họ có thể biết được từ này cũng rất thần kỳ!! Còn có một người cũng có cảm nhận tương tự, đó chính là người hầu bên người Bùi Quan Sơn.
Bùi Quan Sơn đi tới công xưởng Đoàn Đoàn, nhíu mày.
“Cẩn thận một chút, không được để hạt tiêu rơi xuống đất, lãng phí quá, lấy tay hứng đi.”
“Quả khô này là sao? Hạt còn chưa cạo sạch, rõ ràng ở trên còn gọt thêm được một ít.”
“Còn có cái này, các ngươi nhìn xem…”
…
Người hầu: "...”
…
Một ngày vất vả kết thúc, Dung Chiêu cùng Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn gặp mặt.
Kinh thành tam kiệt ngồi trong một quán mì cực kỳ bình dân, quả thực làm cho cả quán mì như phát sáng.
Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi, "Dung thế tử, ngươi mời chúng ta ăn cái này?”
Bùi Thừa Quyết cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Ngươi rõ ràng có Phúc Lộc Hiên, vì sao không dẫn chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5061195/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.