“Kinh thành song kiệt hóa ra cũng chỉ thế này.”
“Bị Dung Chiêu lừa gạt làm việc này, sớm muộn gì cũng hối hận.”
“Thanh lưu mới là vương đạo, không kiếm được bao nhiêu tiền còn đ.á.n.h mất thanh danh, ngu không chịu được.”
…
Trong rất nhiều thế gia, tiếng trào phúng vang lên.
Theo bọn hắn, những thế gia công t.ử kia không cần mặt mũi đi làm ăn, việc này đáng ra nên là một mối làm ăn kinh thiên động địa, tiền vào như nước mới có thể được xem trọng…
Hóa ra lại thế này? Giao tiếp với dân chúng, so đo một văn hai văn tiền? Mất mặt a mất mặt.
Người xem kịch vui đã nhịn không được cười ra tiếng, còn có người tuôn lời châm biến.
Một thế gia nào đó trong kinh.
Công t.ử nhà bọn họ đi theo Dung thế t.ử cùng kinh thành song kiệt thực hiện kế hoạch Đoàn Đoàn, cho nên bọn họ đều chuẩn bị tiền chờ đợi ủng hộ vãn bối, nhưng hiện tại bọn họ có chút mờ mịt.
Phải ủng hộ kiểu gì?
Vải bố bán rẻ hơn thị trường ba mươi phần trăm, liệu có phải bọn họ mua càng nhiều, Đoàn Đoàn lỗ càng nặng hay không?
Chẳng lẽ… bọn họ nên mua nhiều điểm tâm của Phúc Lộc Hiên?
Nhưng điểm tâm là của Dung Chiêu và Phúc Lộc Hiên, cũng không liên quan đến Đoàn Đoàn là mấy.
Đoàn Đoàn hiển nhiên không phải là vụ làm ăn lớn gì?
Chủ nhân trong nhà mơ hồ cả ngày, lại nghe không ít tiếng trào phúng, cuối cùng buổi tối bắt được con trai trở về, vội hỏi: "Đoàn Đoàn rốt cuộc là làm ăn gì? Cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5061183/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.