"Ta nghĩ kỹ rồi, số tiền này một phần trả cho đám cho vay nặng lãi, một phần trả cho đám hồ bằng cẩu hữu, còn dư lại hơn một ngàn lượng..."
"Ta muốn một tháng kế tiếp mỗi ngày đều ăn uống no say ở Phúc Lộc Hiên! Ăn ngon, ăn no, ăn đủ!"
“Về phần tiền nợ còn lại, chờ tháng sau chia hoa hồng sẽ trả cho bọn họ, tiền còn dư sẽ đi chuộc lại từng món đồ mang đi cầm.”
“Chờ kiếm đủ năm ngàn lượng, ta sẽ đi Phúc Lộc Hiên làm một tấm thẻ vàng, mỗi ngày ba bữa đều đến ăn.”
Trương Trường Ngôn tính toán cực kỳ đẹp, ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha, ngày tháng khổ tận cam lai của Trương Tam ta cuối cùng đã qua, từ nay về sau ngày lành sẽ tới!"
Trương Tam cười hết sức càn rỡ, rất có cảm giác kiêu ngạo của nhân vật phản diện "tiểu nhân đắc chí", trên mặt đã sớm không còn bất kỳ bi thương nào, chỉ có đắc ý.
“Vậy sao? Ngày lành của ngươi đã tới chưa?" Một giọng nam từ từ vang lên.
“Đương nhiên tới rồi!" Sau khi đáp lại, Trương Trường Ngôn ngẩn ra, chỉ cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc.
Hắn nhìn Dung Chiêu đối diện.
Dung Chiêu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt đồng tình, hất cằm, ý bảo hắn nhìn sau lưng.
Trương Tam có chút ngây người, mờ mịt quay đầu lại, hắn ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đối diện với người đứng ở cửa... nhị ca Trương Trường Hành.
Hắn chớp chớp mắt, hoài nghi mình nhìn lầm.
Lập tức hắn lại quay đầu nhìn về phía Dung Chiêu, lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5059423/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.