Vừa nói vừa móc ngọc bài số một ra thưởng thức.
Tay ông nâng lên hơi cao, cầu thang lại không đủ rộng, cho nên ngọc bài kia cơ hồ liền ập thẳng vào mặt Trương thừa tướng.
Trương thừa tướng: "...”
Dung Vĩ: "Kỳ thật ta không thích vậy đâu, hiếu không hiếu thuận gì gì đó giấu ở trong lòng là được rồi, nhưng đứa nhỏ này nhất định phải biểu hiện ra ngoài, ai, làm cho ta cũng rất xấu hổ.”
Trương thừa tướng: "...”
Dung Vĩ: "Trương huynh, ta cũng rất hâm mộ ngươi, ngươi xem, ngươi cũng không có phiền não như ta.”
Trương thừa tướng: "...”
Dung Vĩ: "Ai nha… Trương huynh, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?”
Trương thừa tướng gần như nhảy vào xe ngựa, vừa mới đi vào liền hạ lệnh: "Hồi phủ, đi mau!”
Xe ngựa đi về phía trước, mặt Trương thừa tướng đen như mực.
Ba đứa con trai đều im lặng như gà, không dám nói gì.
Tốc độ xe ngựa nhanh, bọn họ lại đều ăn rất no, xóc đến người cực kỳ khó chịu, Trương Trường Ngôn đã lâu không ăn no như vậy, nhất thời vang lên tiếng nấc cục.
Trương thừa tướng chậm rãi quay đầu nhìn hắn, mắng: "Cái đồ bất tài vô năng, ta để con c.h.ế.t đói hay là không cho con tiền, có khác gì quỷ c.h.ế.t đói không, ở trong đó cướp đồ ăn đúng là mất mặt!”
Trương Trường Ngôn: "...?”
Hắn yếu ớt cãi lại: "Bọn họ cũng cướp mà, bao gồm Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn... Hơn nữa phụ thân đại nhân, người cũng ăn không ít..."
Lúc cướp đồ ăn của hắn, cha hắn sao lại không nói? Bánh trứng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5056599/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.