Mọi người: "..." Thật có đạo lý.
Nhất là sau khi một đĩa gọi là "bánh trứng" trống không, những người trẻ tuổi khác nhao nhao gia nhập hoạt động "cướp thức ăn", một ít võ tướng cũng đi cướp.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Trương thừa tướng trước mặt chỉ có một ít đồ ăn: "...”
Cũng có người cướp quá nhiều.
“Huynh, mau đi cướp hết bánh ngọt lại đây!”
Anh trai hắn chần chờ: "Cướp nhiều như vậy, nếu lát nữa ăn không hết…”
Đệ đệ: "Ăn không hết thì bỏ…”
Thanh âm im bặt, bởi vì cách đó không xa, đôi mắt Du thân vương gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Không xong!
Đã quên cổ đông của Phúc Lộc Hiên là tứ đại thân vương, không thể đắc tội.
Xem ra về sau rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên cũng không thể lãng phí.
Dung Chiêu không gia nhập, cô ngồi đối diện Dung Vĩ, các nữ quyến đều ở nhã gian lầu ba, cho nên nơi này chỉ có Dung Vĩ và cô.
Dung Vĩ ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, thanh âm mơ hồ: "Món ngon nhiều như vậy, tại sao con không dùng để hiếu kính lão tử?"
Dung Chiêu phe phẩy quạt, thanh âm bình tĩnh: "Đầu bếp An Khánh Vương phủ đã được huấn luyện đặc biệt, cái gì cũng biết, phụ thân nếu muốn ăn thì tự mình phân phó đi.”
Dung Vĩ hừ hai tiếng.
Sau một lúc lâu, ông mới nói một câu: "Phúc Lộc Hiên của con quả thật làm rất tốt.”
Nhìn ánh mắt của những người đó liền biết bọn họ rất thích nơi này, tuyệt đối sẽ không chỉ tới một lần, lại ngẫm lại hai lượng bạc lầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5056595/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.