Trương Trường Ngôn: "...?”
Hắn nhất thời cười lạnh: "Ta bảo vệ ngươi là muốn ngươi kiếm nhiều tiền, nhưng nếu ngươi c.h.ế.t, Phúc Lộc Trang vẫn có bốn phần lợi nhuận của ta, ta không nhất định phải bảo vệ tính mạng ngươi.”
Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười.
Trương Trường Ngôn bị cô cười đến sởn gai ốc, cau mày: "Ngươi làm gì vậy?”
Dung Chiêu nhẹ nhàng nói: "Trương huynh, ta nợ ngươi bốn phần lợi nhuận Phúc Lộc Trang... đúng không?”
Cô cười ý vị thâm trường: "Giữa chúng ta là giấy nợ, là ta nợ ngươi, nếu ta c.h.ế.t sẽ không ai nợ ngươi bốn phần lợi nhuận Phúc Lộc Trang nữa.”
Giấy nợ là gì? Đó là quan hệ cho vay, người thiếu nợ là Dung Chiêu, chủ nợ là Trương Trường Ngôn, nhưng nếu Dung Chiêu c.h.ế.t sẽ không còn người thiếu nợ.
Cổ đại không có luật pháp tương quan hoàn chỉnh, Dung Chiêu c.h.ế.t, có người chiếm được Phúc Lộc Trang, nhưng người nọ có nhận khoản nợ "40% hoa hồng" này hay không thì rất khó nói.
Giấy nợ, giấy nợ, rất nhiều người có lẽ còn không rõ hàm nghĩa chân thật của hai chữ này.
Chẳng qua cô sẽ giúp bọn họ biết.
Trương Trường Ngôn: "!!!”
Hắn sửng sốt hồi lâu, mãnh liệt vỗ bàn: "Ngươi chơi ta?"
Dung Chiêu lắc đầu, thở dài: "Trương huynh, ta sao có thể lừa ngươi? Chỉ cần ta còn sống, đương nhiên sẽ không thiếu nợ không trả, lợi nhuận này ngươi một phần cũng không thiếu.”
Trương Trường Ngôn lập tức đỏ mặt, giơ tay chỉ Dung Chiêu, rõ ràng là tức giận.
Dung Chiêu an ủi: "Trương huynh chớ tức giận, Phúc Lộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5052258/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.