Hôm nay xuyên đến triều Đại Nhạn cũng giống vậy, ngoài quy củ vừa phải ra còn phải biết thương cảm, những điều này Dung Chiêu vẫn nguyện ý làm.
Xe ngựa rất nhanh đã tới An Khánh Vương phủ.
Dung Chiêu không thích đợi hạ nhân bưng ghế tới, trực tiếp nhảy xuống, lúc rơi xuống đất thân thể lắc lư, một bàn tay lập tức bắt lấy cánh tay cô, giúp cô ổn định thân hình.
Dung Chiêu thuận theo bàn tay kia nhìn qua.
Đó là một bàn tay xinh đẹp, mơ hồ có thể thấy được khớp xương mài ra vết chai, có rất nhiều dấu vết chứng tỏ chủ nhân bàn tay này đã chịu nhiều cực khổ.
Đối phương là từ trên xe ngựa phóng xuống, gió thổi bay tóc mái trước trán, lộ ra gương mặt mày kiếm mắt sao, rất đẹp, ngoài ý muốn rất trẻ tuổi.
Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía tay hắn.
Vô Danh lập tức thu tay lại, lui về phía sau một bước, tay đặt ở sau lưng.
Dung Chiêu: "Ta có thể đứng vững.”
Vô Danh cúi đầu không nói gì.
Dung Chiêu: "Chẳng qua có lòng hộ chủ là tốt, mặc kệ ngươi có lai lịch gì, bây giờ ngươi là phu xe của vương phủ, chỉ cần làm tốt công việc phu xe là được."
Nói xong cô nhấc chân bước vào vương phủ.
Vô Danh đứng tại chỗ, cho đến khi người gác cổng thúc giục hắn mới đ.á.n.h xe ngựa đi tới mã phòng.
…
An Khánh Vương Dung Vĩ gấp đến độ đi loanh quanh.
Tối hôm qua Dung Chiêu ly gián tứ đại thân vương như thế nào, ông thấy rất rõ ràng, nha đầu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5052251/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.