Đây không phải là hợp đồng, đây là giấy nợ, Phúc Lộc Trang ở trong tay Dung Chiêu, Trương Trường Ngôn chỉ tìm cô lấy tiền, cô cần gì phải coi trọng?
Nhưng hiển nhiên Trương Trường Ngôn còn chưa hiểu vấn đề cốt lõi của giấy nợ kiểu hợp đồng này.
Những người từng làm tài chính ở thời hiện đại đều biết, bạn nói với khách hàng tỷ lệ hàng năm là 3%, khách hàng hầu như không để ý đến bạn.
Bạn nói với khách hàng tỷ lệ hàng năm là 10%, khách hàng nói bạn là kẻ nói dối.
Nhưng nếu bạn nói với khách hàng tỷ lệ hàng năm là 80%, vậy sẽ có khách hàng gửi tiền cho bạn.
Nói tóm lại, luôn có con mồi tham lam.
Trương Tam không cảm thấy mình là con mồi, hắn cảm thấy mình sắp phát tài rồi.
Tay hắn chà xát lên quần áo, cẩn thận đưa ra chuẩn bị tiếp nhận "giấy nợ" Dung Chiêu trao cho mình.
Dung Chiêu giơ tay lên, cười mà không nói.
Trương Trường Ngôn kịp phản ứng, vội vàng lấy tờ giấy nợ hai vạn lượng từ trong quần áo ra, hai người trao đổi.
Dung Chiêu bình tĩnh liếc một cái, tiện tay xé đi, vừa xé giấy nợ vừa nói: "Trương huynh, Phúc Lộc Trang về sau chính là của chung hai chúng ta, làm chủ nhân Phúc Lộc Trang, Trương huynh cần phải hao tâm tổn trí rồi.”
Trương Trường Ngôn kích động nhìn chằm chằm giấy nợ, cẩn thận đ.á.n.h giá, sau đó cẩn thận gấp lại cất kỹ, "Phúc Lộc Trang là cơ hội của ta, ta làm sao có thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5046964/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.