Thứ cô muốn làm cho tới bây giờ đều là tư bản, đây chỉ phát pháo thứ nhất của cô ở trong kinh, con đường tư bản chỉ vừa mới mở ra.
Dung Chiêu giơ tay hành lễ: "Phụ thân, Trương Tam công t.ử còn chờ hài nhi, hài nhi cáo lui trước.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
“Chờ một chút, chẳng lẽ con đã quên thân phận của mình?!" Dung Vĩ lên tiếng, trong lòng lo lắng.
Dung Chiêu là nữ cải nam trang a!
Nhưng không chỉ không tránh người, ngược lại còn chạy tới trước mặt người khác, vạn nhất bị người ta phát hiện…
Nhưng Dung Chiêu khoát tay, đầu cũng không quay lại.
“Đúng là gan lớn bằng trời…” Dung Vĩ tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Món nợ kia ta xem con trả thế nào!"
Chờ bóng lưng Dung Chiêu biến mất, ông xoay người dặn dò tùy tùng: "Đem sổ sách An Khánh Vương phủ đến đây, ta xem cái nào có thể lặng lẽ bán được lấy tiền..."
Tạ Hồng: "...”
Vương gia không phải đã nói mặc kệ sao?
…
Trương Trường Ngôn đợi trọn vẹn hơn nửa canh giờ!
Càng chờ mặt càng đen, hắn xoay người nhìn về phía hạ nhân, cười lạnh: "Còn phải chờ bao lâu?”
Vừa nói xong, một thanh âm vang lên: "Để Trương huynh đợi lâu, là Dung Chiêu đến chậm.”
Nghe vậy, Trương Trường Ngôn thở dài một hơi.
Hắn cũng sợ Dung Chiêu đổi ý, hiện tại Dung Chiêu xuất hiện, hẳn là sẽ không đổi ý chứ?
“Thế t.ử rốt cuộc cũng tới rồi, tiền đâu?" Chào hỏi qua loa xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5046961/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.