Tuân lão đầu mở mồi lửa, thanh âm nhẹ nhàng: "Chuẩn bị, châm lửa.”
Đằng trước, Dung Chiêu đứng đối diện với các vị tân khách, tầm mắt của cô dừng lại ở trên người Dung Vĩ, khẽ mỉm cười, nhìn ông sau đó giơ tay, cúi người xuống, cao giọng nói…
“Hài nhi chúc phụ thân khỏe mạnh, nguyện phụ thân sống lâu trăm tuổi, không bệnh không đau.”
Nhát pháo đầu tiên của cô ở kinh thành chính thức khai hỏa.
Trong giây phút Dung Chiêu cúi người xuống đất, sau lưng "Phanh" một tiếng, pháo hoa nổ tung.
Trong nháy mắt tiếng pháo vang lên, tất cả mọi người hoảng sợ, thiếu chút nữa không để ý hình tượng nhảy dựng lên.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Phía sau Dung Chiêu, bốn phương tám hướng dâng lên từng đạo ánh lửa, sau đó mạnh mẽ nổ tung, giống như một đóa hoa rực rỡ xinh đẹp nở trên bầu trời đêm, muôn màu muôn vẻ, chiếu sáng toàn bộ thế giới.
“Phanh…”
“Bang bang…”
Tiếng vang liên tiếp không ngừng, pháo hoa nở ra từng đóa.
“Đây... Đây là cái gì?”
“Chẳng lẽ là yêu thuật?!”
Tiếng nghi hoặc cùng khiếp sợ đều bị bao phủ trong tiếng pháo.
Dưới pháo hoa rực rỡ là từng gương mặt khiếp sợ trừng to mắt.
Pháo hoa bọn họ chế tác không thể so sánh với hậu thế, màu sắc không bằng hậu thế, không b.ắ.n lên cao như hậu thế, cũng không bung ra nhiều như hậu thế, càng không xinh đẹp bằng hậu thế.
Nhưng vậy thì sao? Đối với người của thế kỷ này mà nói, màn trình diễn pháo hoa này đủ để làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5046955/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.