Không biết là làm như thế nào, chữ viết kia dưới ánh mặt trời lại phát sáng lấp lánh.
Mặt sau dùng dây ruy băng buộc lại, trên dây ruy băng treo một tấm biển nhỏ, trên đó khắc hai chữ "tân khách".
Đây thật đúng là một thiệp mời tinh xảo ngay từ phong bì bên ngoài.
Trương Trường Ngôn mở ra, bên trong là một tờ giấy vẽ đồ án, trên giấy viết ngắn gọn mấy hàng chữ.
Khi nhìn thấy chữ, phản ứng đầu tiên của hắn chính là…
Chữ này còn rất đẹp mắt.
Mà khi nhìn rõ nội dung, vẻ mặt Trương Trường Ngôn trở nên cổ quái.
Hắn nhìn đi nhìn lại hai lần, xác định mình không nhìn lầm, lúc này mới kinh ngạc nhìn về phía Thạch Đầu, thanh âm cổ quái: "Bảy ngày sau Dung thế t.ử muốn mời khách, chúc mừng An Khánh Vương thân thể khỏe mạnh?"
Thạch Đầu mạnh mẽ gật đầu.
Trương Trường Ngôn: "...”
Dung thế t.ử nhà ngươi chẳng lẽ đã quên còn thiếu mười vạn lượng bạc trắng, lại còn có tâm tư mời khách? Hắn tóm lấy Thạch Đầu, cả người đều không khỏe, "Dung thế t.ử các ngươi có tiền mời khách, tại sao không trả tiền cho ta?”
Thạch Đầu bị hắn lắc rung người.
Kỳ thật hắn muốn nói chính mình cũng không biết, thế t.ử gần đây hành vi càng ngày càng cổ quái, thật sự là khó có thể nắm bắt, vương gia cũng không nhúng tay, bọn họ đương nhiên cũng chỉ có thể làm theo.
Cũng may hiện tại vương gia khỏe mạnh, mà Dung Chiêu mỗi ngày đều chỉ huy bọn họ làm này làm kia.
Con người hễ bận rộn thì cái gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5045814/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.