Mặc dù không đuổi cùng g.i.ế.c tận đạo sĩ, nhưng hoàn cảnh bài xích khiến cho bọn họ sinh tồn không nổi.
Những năm qua, trong kinh hầu như không còn đạo sĩ.
Trong mắt rất nhiều người, đạo sĩ là bàng môn tà đạo.
Trong mắt Dung Chiêu, một số đạo sĩ lại là nhân tài cô cần, có thể nói là nhân tài hiếm gặp giúp cô kiếm tiền.
…
Bảy ngày sau.
An Khánh Vương phủ treo giải thưởng đã qua bảy ngày, nghe nói An Khánh Vương thân thể tốt hơn rất nhiều, ít nhất tạm thời không c.h.ế.t được.
Thế t.ử của An Khánh Vương phủ còn chưa gỡ bố cáo xuống, vẫn dán như cũ.
Mấy ngày nay, còn có vô số đại phu chạy tới kinh thành, thật sự là một đại kỳ quan.
Trên một chiếc xe bò ngoài kinh thành.
Một lão nhân mặc áo bào xanh chắp vá, để râu, lão ngẩng đầu lên, cao giọng hỏi: "Tiểu huynh đệ, còn bao lâu nữa mới đến kinh thành?”
Nam t.ử trẻ tuổi đ.á.n.h xe bò hồi lâu mới khàn khàn đáp lại hai chữ: "Sắp rồi.”
Lão già nhìn sườn mặt nam nhân trẻ tuổi, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Thật là quái nhân…”
Người đàn ông đ.á.n.h xe này thoạt nhìn khá trẻ tuổi, nhưng thời tiết như vậy lại mặc quần áo rất dày, khăn quàng cổ vây quanh nửa khuôn mặt, lại có mái tóc rối bù che khuất đôi mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sống mũi cao thẳng, mặt mày sắc bén.
Xe ngựa một đường đi từ Hoài Châu tới, nam nhân này nói tổng cộng không quá mười chữ.
Nghĩ là đi nhờ xe miễn phí, ông lão rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5045808/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.