Nàng có nói sai sao?
Nàng rõ ràng là không nói sai, cho nên đối với hắn giận tím mặt, nàng thật sự không thể hiểu.
Mặc dù không thể hiểu nổi, nhưng có một chút Thượng Hương khẳng định đúng, chính là đối với người trong cơn thịnh nộ tốt nhất là không cần làm trái lại hắn,cho nên để cho Tần Ức Phong cứng rắn kéo nàng về Thiên Kiếm Minh nàng cũng không có cự tuyệt.
Không có cự tuyệt cũng không biểu hiện nàng đồng ý cách làm bá đạo của hắn.
Nhìn ngoài cửa sổ rộng lớn ánh mắt bỗng nhiên xẹt qua một tia tinh ranh.
Được rồi, lần trước nàng không có thể tìm được kim khố thật sự — tòa sơn động trống rỗng kia không có khả năng là Thiên Kiếm Minh kim khố, như vậy làn này đã có may mắn lại làm khách, đương nhiên lần này phải tìm được mấy đỉnh vàng để an ủi tâm tình mất mát trước kia của nàng.
Chân vừa mới bước ra khỏi phòng, chợt nghe một đạo điềm đạm mềm nhẹ tiếng gọi mình.
“Hương nhi muội muội.”
Trong lòng thầm than một tiếng, nàng chậm rãi xoay ngươi sang chỗ khác, cười cùng người đến chào hỏi “Bạch tỷ tỷ.”
Bạch Ngọc Lan thanh lệ thoát tục đứng ở hoa sen trì giống như tiên nữ hạ phàm, ống tay áo bay bay, làm cho Thượng Hương hơi có chút bực mình.
“Muội muội muốn đi đâu?”
“Ở trong phòng lâu cảm thấy buồn bực, tùy tiện đi một chút, tỷ tỷ thì sao?”
“Muội muội ở xa tới làm khách, ta bồi muội muội đi dạo một chút tốt lắm.”
Chữ “Khách” đặc biệt bén nhọn đâm vào ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-danh-len-than/110527/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.