Bà tùy ý nói với cô vài chữ rồi quay sang Quan Sơ Nguyệt cười nói vui vẻ:” Sơ Nguyệt của chúng ta thật xinh đẹp nha, vào nhà thôi con”
- Nhà hôm này có khách, chúng ta đợi cha Ôn cùng với anh trai của con bàn chuyện xong sẽ cùng nhau ăn cơm
- Vâng ạ
Vì Quan Sơ Nguyệt là con một không có anh em gì cả, cô và Đình Ngọc chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn nên nhà cô cũng là nhà Đình Ngọc, nhà Đình Ngọc cũng là nhà cô, cả anh trai của Đình Ngọc cô cũng gọi là anh trai
Đình Ngọc ngồi bên cạnh cô khẽ lên tiếng hỏi mẹ mình:” Là ai đến vậy mẹ?”
- Là anh em của cha con, hình như tên Nam Hoài Cẩn
- Hả?
Quan Sơ Nguyệt và Ôn Đình Ngọc nhìn nhau cùng lên tiếng, họ không muốn tin vào lỗ tai của mình nữa, vốn là đi tránh nạn mà, sao chưa gì đã gặp rồi. Cô quay sang Đình Ngọc khẽ nói:” Bây giờ mình chạy về còn kịp không?”
Ôn Đình Ngọc mở to mắt nhìn về phía cầu thang, giọng nói như vô hồn:” Có lẽ là không đấy”
Mẹ Ôn thấy 3 người kia đi xuống cầu thang vội lên tiếng:” Sơ Nguyệt, Đình Ngọc chúng ta vào trong thôi, bọn họ xuống đầy đủ rồi”
Hai người kia nhìn nhau rồi bất lực thở dài cúi đầu đi vào phòng ăn. Bỗng dưng có người nào vỗ vai của cô:” Tiểu Nguyệt mới đến à?”
Anh trai của Đình Ngọc – Ôn Tư Thành, anh vươn tay xoa xoa mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho/2560871/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.