Đôi môi của Sơ Nguyệt hơi sưng lên, cô thở dốc rồi đánh nhẹ vào vai anh một cái:”Anh thật là, có nhiều người nhìn lắm kìa”. À anh quên mất, còn hai cái bóng đèn ngồi phía trước:” Ai dám nhìn chứ”
Giọng anh phát ra cực trầm khiến 2 cái bóng đèn phía trước không khỏi tháo mồ hôi hột. Nam ca à, không phải chúng tôi muốn nhìn đâu, chỉ tại hai người làm gì mà phát ra âm thanh chụt chụt làm chi. Là anh khiến chúng tôi tò mò mà. Nhưng lời này hai người họ chỉ dám nghĩ trong lòng chứ đâu dám nói ra, ai dám đụng vào anh chứ, càng đâu dám đụng vào con gái rượu của lão đại
……
Một ngày đẹp trời
Quan Sơ Nguyệt lại cùng Ôn Đình Ngọc đi cà phê, hai người phải nói rất hợp nhau, cứ sáp lại là nói hết chuyện này đến chuyện khác, tám gần như hết cả buổi chiều. Sau đó hai người cùng nhau rời đi, lúc bước ra ngoài Quan Sơ Nguyệt lại bị một cô gái tông trúng
- Á á
Lực của người kia vô cùng mạnh, nhưng không phải muốn đẩy ngã cô là đẩy được. Kết quả cô gái kia bị ngã ngửa, còn Sơ Nguyệt chỉ hơi chao đảo một chút. Cho dù người ta đụng mình trước nhưng người ta lại bị ngã, Sơ Nguyệt có lòng tốt muốn đỡ cô gái kia dậy nhưng mà
- Cô không có mắt nhìn sao? Trời ban ngày mà còn đụng trúng người khác
Cô gái kia tên Lý Chi Nghi, cô ta bị ngã, vô tình bị cà phê trên tay của Sơ Nguyệt đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho/2560867/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.