Mẹ Quan nhìn cánh cửa mà lắc đầu thở dài, bà phải làm gì đây. Lúc đó, Nam Hoài Cẩn bước đến, anh cầm lấy mâm cơm trên tay người giúp việc, rồi quay sang nói với Chân Khanh:” Chị, để em nói chuyện với Sơ Nguyệt” 
- Nhưng mà 
Chân Khanh ngập ngừng nhìn anh nhưng cuối cùng cũng nhường lại chỗ cho anh rồi rời đi. Nam Hoài Cẩn bước đến gõ cửa 
" cốc cốc cốc" 
Bên trong vẫn im lặng không hề có phản hồi, anh lại tiếp tục gõ cửa " cốc cốc cốc". Cánh cửa vẫn nằm bất động, lúc này Nam Hoài Cẩn mới lên tiếng vọng vào trong:" Sơ Nguyệt là anh, mở cửa có được không?" 
Quan Sơ Nguyệt đang ngồi ngây ngốc trên giường bỗng dưng nghe được tiếng người đàn ông quen thuộc, trong lòng cô nổi lên một cảm xúc kì lạ đến khó chịu 
- Anh... anh về đi 
- Sơ Nguyệt chúng ta nói chuyện một chút được không? 
Nam Hoài Cẩn bên ngoài vẫn nói vọng vào, mãi một lúc không thấy cô trả lời, anh nhíu mày:" Sơ Nguyệt có chuyện gì thì ra gặp anh nói, đừng ở mãi trong đó" 
- Giữ em và anh không còn gì để nói 
Cô sao lại cố chấp như vậy chứ, thật biết cách làm người ta lo lắng, còn lại nói như vậy. Cô có phải đang cố tình chọc tức anh không? Mặc kệ là có hay không nhưng anh thực sự tức giận rồi 
- Sơ Nguyệt nếu em không ra anh sẽ phá cửa đi vào 
- Anh dám? 
- Có gì mà tôi không dám, nếu em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho/2560861/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.