Quan Sơ Nguyệt thấy Triệu Cảnh rời đi thì cũng chẳng muốn nán lại đây nữa, cô đứng dậy rời đi thì có một lực kéo tay cô lại
- Sơ Nguyệt
Người đó không ai khác chính là Nam Hoài Cẩn, anh đứng dậy kéo tay cô lại. Môi anh định nói gì đó chưa kịp phát ra đã nhìn thấy những cái bóng đèn xung quanh liền lên tiếng đuổi họ ra ngoài
- Tất cả ra ngoài hết đi
Những cái bóng đèn::)))
Quan Sơ Nguyệt nhìn đám người kia rời sau đó trở lại nhìn anh bằng cặp mắt lạnh lùng:" Mọi người đi hết rồi. Anh cũng nên thả tay ra chứ"
Ánh mắt của Nam Hoài Cẩn thoáng chút tối sầm lại, gương mặt không rõ là biểu cảm gì. Quan Sơ Nguyệt vẫn kiên trì nhẫn nại đứng đó chờ anh nói
- Sơ Nguyệt, chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm. Anh sai rồi, anh không nên lừa em
Mãi một lúc lâu, Nam Hoài Cẩn mới lên tiếng nói, giọng của anh run run như đang sợ hãi về điều gì đó. Cô vẫn bình tĩnh và lạnh lùng hỏi ngược lại:" Chuyện trước kia là chuyện gì?"
Anh ngước mắt nhìn gương mặt lạnh lùng không một biểu cảm nào của cô khẽ trả lời:" Là chuyện của Lý Chi Nghi. Anh không nên kéo em vào kế hoạch của mình, anh..."
- Được rồi, em không trách anh chuyện đó. Nếu không còn chuyện gì thì em về đây
Cô vẫn lạnh lùng như vậy. Anh không hiểu mình đã làm gì khiến cô trở nên như thế. Chắc chắn là cô đang giận dỗi anh điều gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho/2560802/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.