Giọng nói của cô không lớn cũng chẳng hề nhỏ, trong một không gian tĩnh lặng thì đủ để tất cả mọi người nghe thấy. Lời nói tưởng chừng rất bình thường nhưng cách nói của cô nghe như lời chế giễu
- Chuyện đó cha mẹ chỉ là muốn tốt cho con. Nam Hoài Cẩn mỗi lần phát bệnh đều hành động không lí trí. Chuyện năm đó chính là ví dụ điển hình, cậu ta đã làm gì con hả? Nếu không làm như vậy chắc chắn con ở cạnh cậu ta sẽ rất nguy hiểm
Quan Viễn thở dài tiếp tục:”Lần trước là việc đó, không biết lần sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Người làm cha làm mẹ ai mà không muốn con mình khỏe mạnh hạnh phúc chứ. Có ai muốn con mình gạp nguy hiểm bao giờ”
Cô không cãi lại, bởi lời cha Quan nói không hề sai, nhưng anh cũng không có lỗi. Sơ Nguyệt xoay người đi lên phòng đóng sầm cửa lại, cô tựa lưng vào cánh cửa hít một hơi thật sâu
Nam Hoài Cẩn đâu làm sai điều gì, chỉ là anh phát bệnh thôi. Nếu chữa trị sẽ hết sao? Đúng rồi, để anh chữa trị, sau đó cô cùng anh có thể hạnh phúc ở bên nhau đúng không?
“ Reng reng reng”
Điện thoại cầm trên tay reo lên, là anh gọi đến. Quan Sơ Nguyệt mỉm cười bắt máy:” Alo?”
- Là anh
Giọng nói của người đàn ông quen thuộc vang lên, có thể thấy được tâm trạng vui vẻ thông qua câu nói. Cô đáp lại một cách nhanh nhẹn:” Có chuyện gì vui sao?”
- Đúng thật là có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho/2560784/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.